Chương trước
Chương sau
Cảm nhận được sự nguy hiểm của Bạch Nhi, cô nhanh chóng lôi ra chiếc vòng còn lại, chiếc vòng đó sáng lên báo hiệu có chuyện, không chần chừ gì nữa, cô lập tức vút đi nhanh. Bởi vì cô đã trở về phủ nên hắn và Tiếu Minh cũng quay về
Có chiếc vòng dẫn đường nên cô cũng nhanh chóng tìm được chỗ ở của Bạch Nhi, là Nguyệt Các thanh lâu. Tay cô nắm chặt, vì nơi đây là thanh lâu chỉ dành cho các nam tử nên cô dùng giả trang thuật biến mình thành nam nhi hùng hổ bước vào trong, cô không có nhiều tính nhẫn nại như vậy, với loại như này căn bản không cần dùng đến đầu óc, trực tiếp xông vào là được
- Aida, vị công tử này, trông ngài thật lạ, ắt hẳn mới đến, mời đi theo tôi!
Cô vừa đặt chân vào thì đã có 1 vị mama mặt trát đầy phấn õng ẹo đi đến gần, tay cầm khăn cứ phe phẩy vào mặt cô, giọng điệu đà nói
Cô thật tình không muốn dây dưa nhiều, cầm chặt khăn của bà ta, liếc xuống lạnh giọng nói
- Ở đây có ai tên Bạch Nhi không?
- Có, đang ở trên lầu phục vụ khách rồi! Nếu ngài muốn cô ta phục vụ e rằng không được rồi, kỹ nữ cũng hết rồi hay là để tấm thân trong trắng này phục vụ ngài đi!
Bà ta gật đầu, tay chỉ lên trên lầu, giọng nói e ngại cầm tay cô lắc lắc rồi đột nhiên cởi 1 nửa y phục ngoài ra xông đến. Cô cảm thấy ghê giơ tay ra chặn bà ta khiến bà ta không lại gần được
- Ở đây là bên ngoài, bà không cảm thấy xấu hổ sao? Với lại tôi không cần đâu! Bạch Nhi ở phòng thứ mấy, tôi muốn tìm nàng ta!
- Công tử sao phải cứng đầu như vậy? Ta biết ta xinh đẹp khiến ngài cảm thấy ngại nhưng không sao, cố gắng là được!
Bà ta cố gắng vùng ra để thoát khỏi bàn tay cô nhưng làm sao có thể, sức cô hơi bị 'trâu' đấy
"Bà lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy đấy?"
Cô nghĩ, thấy có hơi bất lực, nghĩ lại vẫn thấy hơi sởn gai ốc, không thể chậm trễ thêm lâu, cô rút tay ra bay lên trên lầu
- Ôi dào, công tử nhà ai vừa đẹp trai lại vừa dễ thương thế không biết!
Bà ta hình như có trí tưởng tượng hơi phong phú, tự cảm thấy cô thích bà ta, ngại ngùng liền đi mất, lắc đầu vài cái rồi tiếp tục công việc
Đáp xuống lầu 2, cô tìm từng phòng một, tuy có hơi vô duyên nhưng cô vạn bất đắc dĩ a
- Hihi, Bạch Nhi trông nàng thật xinh đẹp, phục vụ ta tốt sẽ được nhiều tiền!
1 tên khách nói, vẻ mặt vô cùng biến thái, tay chà vào nhau, ánh mắt vô cùng thèm thuồng, Bạch Nhi sợ hãi lùi về sau, cầu cứu trong vô vọng
- Đừng, đừng lại gần tôi! Tôi không muốn! Cứu tôi với, tôi không muốn! Tránh xa tôi ra!
- Bạch Nhi, nàng càng như vậy ta càng thích nha
Tên kia xồ đến, Bạch Nhi trách ra được chạy đến cửa định mở ra nhưng nó đã bị khóa, y đập đập cửa liên tục, tiếng động này đã thu hút cô chạy đến
- Bạch Nhi, nàng định chạy đi đâu?
Tên kia bế y lên đặt xuống giường mặc y có giãy giụa kịch liệt đến mức nào, y sợ sệt đẩy tên kia ra, nước mắt rơi lã chã, gào thét lên
Bịch!
Cô đạp cửa xông vào, đi đến túm tóc tên kia vứt ra đằng sau, cởi áo khoác ngoài khoác lên cho y
- Xin lỗi, ta đến muộn!
- Thiên Hà Đại tiểu thư!
Bạch Nhi nhìn thấy cô trong lòng yên tâm hơn phần nào, thấy cô trong trang phục nam nhi có hơi soái mặt y liền có chút ửng đỏ
- Tên chết tiệt nào dám phá hoảng chuyện tốt của bổn thiếu gia ta?
Tên khách kia bị cô vứt ra sau, lạch bạch đứng dậy chửi cô
- Ta chính là tên chết tiệt mà nhà ngươi bảo đây!
Cô nhếch môi khinh thường, tên khách kia thấy cô cũng nhếch môi chỉ tay vào mặt cô
- Hừ, chỉ là thằng ranh nhãi nhép miệng còn hôi sữa cũng dám làm càn, có tin ngày mai ngươi không thấy bình minh không?
Rắc!
Cô cầm tay tên kia vặn ra phía sau khiến tên kia gào thét đau đớn
- Ta ghét nhất khi nói chuyện tay cứ chỉ chỉ trỏ trỏ! Nếu ta không nhìn thấy bình minh ngày mai thì nhà ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy hoàng hôn hôm nay!
Nói xong, cô cầm tay tên kia ném ra phía bàn, tên kia ngã oạch xuống, cái bàn vỡ tan ra, tên kia phụt máu ra rồi ngất xỉu luôn. Cô đi đến kéo Bạch Nhi ra
- Hắn không chết chứ?
- Muội vẫn có lòng tốt như vậy à? Hắn chết không nổi đâu!
Cô cười bất đắc dĩ, hùng hồn kéo Bạch Nhi trước mặt vị mama hồi nãy kia lôi ra 5 lượng vàng
- Ta muốn chuộc vị cô nương này!
Vị mama chưa kịp nói xong cô đã kéo Bạch Nhi đi ra ngoài, đi được 1 đoạn, y kéo tay cô lại, nhỏ giọng nói
- Lại làm phiền người nữa rồi Thiên Hà Đại tiểu thư! Chuyện dân nữ đến phủ người sống còn có tác dụng không ạ?
- Có chứ, chỉ còn muội nguyện ý hay không thôi!?
Cô xoa xoa đầu y, vị muội muội này cũng đáng yêu quá đi mất thôi
- Dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ tiểu thư!
Bạch Nhi vui mừng định quỳ xuống tạ ơn thì đã bị cô chặn lại, đứng dậy nhìn cô
- Bạch Nhi, muội không cần như vậy, ta sẽ cho muội làm nha hoàn thân cận bên ta giống Tiểu Khắc vậy, muội rất thông minh, ta cần muội ở bên cho ta ý kiến là được!
Nhắc lại mới nhớ, tuy có thể đưa y vào phủ nhưng chỉ có thể làm nha hoàn, nhưng với khuôn mặt đẹp này thì có hơi thiệt. Đôi mắt đầy bí ẩn màu đen huyền cùng với mái tóc màu bạch kim giống với tên, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn dạ mịn màng, thế này cũng được gọi là xinh rồi đi
- Dân nữ nguyện ý!
Bạch Nhi cười nói với cô. Vậy là cô lại có thêm 1 nha hoàn trung thành nữa rồi, với Bạch Nhi này sẽ giúp cô được rất nhiều chuyện, cũng cùng cô vào sinh ra tử ở tương lai nữa nhưng thân phận của Bạch Nhi không chỉ đơn giản là 1 thường dân đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.