Trên đường xuống núi, Phạm Văn Phong một tay ôm eo Vương Diễm, tay còn lại nắm chặt lấy tay của ả. Xuống đến chân núi, người dân trong thôn càng lúc càng đông thì Phạm Văn Phong mới miễn cưỡng buông tay ra, ho một tiếng rồi nói:
"Thím Vương, chúng ta xuống núi rồi. Máu ở đùi thím chắc hẳn đã thông rồi, thím xem thử có đi được hay không."
"Ôi, đúng là có thể đi lại được rồi. Cảm ơn cháu nha, Văn Phong." Vương Diễm thử đi vài bước rồi giả vờ mừng rỡ nói.
Thật ra trên đường đi, Vương Diễm đã nhận ra chân của ả bình phục lại từ lâu rồi. Nhưng ả không nói gì, vì ả muốn Phạm Văn Phong phải ôm ả, dìu ả xuống núi.
Nói xong, Vương Diễm còn thẹn thùng nhìn Phạm Văn Phong một cái.
"Nhưng… vết thương của thím có thể sẽ bị hở miệng. Tối nay thím nên đến phòng khám bệnh của cháu, cháu sẽ kê cho thím ít thuốc."
Vương Diễm nhìn Phạm Văn Phong với ánh mắt quyến rũ. Câu nói vừa rồi của Phạm Văn Phong thì đến quỷ cũng có thể nhận ra ý định của anh rồi, nói kê đơn thì sẽ đơn thuần chỉ là kê đơn thôi sao? Nhưng Vương Diễm sẽ không vạch trần anh, ả dùng đôi mắt quyến rũ khẽ liếc nhìn anh, nhỏ giọng thì thầm: "Được."
Phạm Văn Phong nghe thấy Vương Diễm đồng ý thì trong lòng vô cùng kích động.
"Được, vậy cháu sẽ chờ thím."
Nói rồi, Phạm Văn Phong nhân cơ hội xung quanh không ai để ý.
Hành động đột ngột này của Phạm Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653439/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.