Chương trước
Chương sau
“Bà chủ Mạc, chị đang ở bệnh viện, tại sao lại gọi điện cho tôi?” Phạm Văn Phong hỏi.

Mạc Kiều Lan nhìn anh, không trả lời ngay mà hỏi: "Người vừa rồi xoa bóp cho tôi là cậu sao?"

"Hả? Không phải vừa rồi chị bất tỉnh sao?" Phạm Văn Phong hỏi.

“Tôi không thể mở mắt nhưng tôi vẫn còn ý thức.” Khuôn mặt Mạc Kiều Lan hơi ửng hồng.

Hiện tại cô đã xác định được người xoa bóp cho cô là Phạm Văn Phong, tên này đè lên vị trí nhạy cảm trên ngực cô, nếu không có những hành động quá đáng khác thì cô còn tưởng rằng mình bị tên lưu manh nào đó xâm phạm.

Phạm Văn Phong gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi chính là tôi. Vì muốn cho chị mau chóng tỉnh lại, vừa rồi có chút mạo phạm rồi."

Dáng vẻ nghiêm túc của anh trông rất giống bác sĩ có tâm trong nghề, điều này lại khiến Mạc Kiều Lan bị mê hoặc.

Vì vậy cô gật đầu: "Không sao, tôi biết cậu có năng lực, nếu không tôi đã không gọi điện cho cậu."

“Đúng rồi, nhưng chị còn chưa nói, đã ở bệnh viện rồi, tại sao phải gọi điện thoại cho tôi nữa?” Phạm Văn Phong hỏi.

Mạc Kiều Lan khẽ thở dài: "Ngày hôm qua cậu chỉ chạm vào ngón tay tôi thôi mà đã đoán được tình trạng của tôi, còn các bác sĩ ở đây đã khám bốn năm lần rồi, còn phải đợi hơn hai tiếng đồng hồ mới nói cho tôi biết kết quả. Vậy mà lại y như lời cậu nói."

Cô dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Vì vậy, tôi nghĩ rằng y thuật của họ chắc chắn không tốt bằng cậu."

Phạm Văn Phong mỉm cười: "Đúng là vậy. Các bác sĩ chỉ yêu cầu chị nhập viện để hồi phục sức khỏe. Thật ra thì không cần đâu. Hôm nay tôi có thể để cho chị xuất viện."

"Thật ư?"

Mạc Kiều Lan lộ vẻ kinh ngạc, nếu không phải vì thân thể cô suy yếu, cô suýt chút nữa đã ngồi phắt dậy từ trên giường bệnh rồi.

“Đừng kích động, điều trị sẽ mất một thời gian, cho nên bạn trai và các nhân viên y tế khác đừng quấy rầy.” Phạm Văn Phong nói.

“Cậu hiểu lầm rồi, không phải bạn trai của tôi đâu, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Mạc Kiều Lan thản nhiên nói.

Phạm Văn Phong giật mình, nghĩ thầm quả nhiên là vậy!

Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, sau đó nói: "Bởi vì khí huyết ứ trệ trong người dẫn đến lưu thông kém, cần phải khiến tuần hoàn thông thuận. Khi tôi chữa trị cho chị, có thể sẽ xảy ra va chạm thân thể. Việc này phải nhắc trước chị một chút."

Mạc Kiều Lan sững sờ một lúc, sau đó gật đầu: "Không thành vấn đề, chỉ cần hôm nay cậu có thể làm cho tôi xuất viện là được!"

Nghe cô nói như vậy, Phạm Văn Phong có chút bối rối, không nhịn được hỏi: "Sao chị lại vội vàng muốn xuất viện như vậy? Thật ra, ở đây điều dưỡng sức khỏe mười mấy ngày thì chị sẽ khỏe lại thôi."

“Tôi có cái khổ của tôi, nếu có cơ hội tôi sẽ nói cho cậu biết.” Mạc Kiều Lan mặt buồn bã, thản nhiên nói.

Thấy cô không muốn nói, Phạm Văn Phong cũng không hỏi nhiều, khóa trái cửa lại, đi tới bên giường: "Tôi sẽ tiếp tục điểm vài huyệt trên người chị, sau đó sẽ khai thông kinh mạch của chị!"

"Được!"

Mạc Kiều Lan gật đầu rồi nhắm mắt lại, tỏ vẻ tùy cậu xử trí.

Phạm Văn Phong cố kìm nén lại sự kích động trong lòng, nhẹ nhàng kéo áo bệnh nhân lên mép dưới của áo lót, sau đó cởi quần của cô cho đến khi lộ ra mép quần đùi.

Phần bụng của Mạc Kiều Lan hoàn toàn lộ ra trước mắt, làn da trắng như tuyết hơi chói mắt, lông mi dài khẽ run lên, cho thấy cô cũng có chút bối rối.

Phạm Văn Phong hít sâu một hơi, sau khi day nhẹ huyệt đạo, anh dùng lòng bàn tay xoa bóp bụng cô.

Mạc Kiều Lan cảm thấy mặt càng ngày càng nóng bừng lên, lần đầu tiên trong đời bị một người đàn ông đối xử như vậy, cô không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng đồng thời cô cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn rất nhiều, những cơn đau trước đó không chịu nổi cũng đã thuyên giảm đi đáng kể.

Trong lòng bàn tay Phạm Văn Phong có một luồng nhiệt bí ẩn khiến cô cảm thấy toàn thân rất thoải mái, dần dần, cô thực sự yêu thích cảm giác này.

Đáng tiếc, cái tay kia đột nhiên rời đi mất, sau đó Phạm Văn Phong nói: "Được rồi, uống viên thuốc này là có thể xuất viện rồi."

Mạc Kiều Lan mở mắt ra, thấy trong tay Phạm Văn Phong có một viên thuốc màu đỏ sậm, đưa tay cầm lấy rồi bỏ luôn vào miệng.

Ngay lúc nuốt xuống, cô cảm thấy trong bụng có một dòng nước ấm lan truyền đến toàn thân, sau đó cảm giác khó chịu lập tức biến mất!

Phạm Văn Phong đưa tay nhấc cổ tay cô lên, bắt mạch rồi nói: "Không có chuyện gì rồi."

“Cậu đúng là bác sĩ thiên tài!” Mạc Kiều Lan cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống, vì vậy cười tán thưởng nói.

Phạm Văn Phong khẽ cười: "Bà chủ Mạc, thật ra chị cười lên trông đẹp hơn nhiều. Sau này chị nên cười nhiều hơn."

"Hả?"

Mạc Kiều Lan sửng sốt, sau đó gương mặt đỏ bừng, thu lại nụ cười: "Cảm ơn cậu Phạm, hôm nay cậu đã giúp tôi rất nhiều, sau này tôi sẽ báo đáp."

Nhìn thấy cô lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, Phạm Văn Phong có chút bất lực, cảm thấy nhất định có nút thắt gì đó chưa giải quyết được, nếu không sẽ không như thế này.

Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, vì vậy anh chỉ cười và nói: "Không cần khách sáo, bà chủ Mạc, hôm nay chị trả cho tôi mỗi con gà rừng thêm năm mươi tệ, đã xem như là báo đáp rồi."

Vừa nói xong liền có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, giọng nói vội vàng của Đỗ Giang truyền đến: "Sao lại khóa cửa, em với tên họ Phạm kia làm gì trong đó vậy?"

Phạm Văn Phong đi tới mở cửa, Đỗ Giang liền xông vào trong phòng, thấy Mạc Kiều Lan ngồi dậy, lập tức hỏi: "Thằng cha kia không bắt nạt em chứ?"

"Anh đang nói gì vậy? Đừng tùy tiện nghi ngờ bạn của tôi!" Mạc Kiều Lan lạnh lùng nói.

Đỗ Giang sửng sốt một chút: "Kiều Lan, em làm sao vậy, em vì tên kia mà mắng tôi á?"

"Anh và cậu Phạm đều là bạn của tôi, sao tôi có thể mắng anh được? Hôm nay cảm ơn anh đã quan tâm. Bây giờ tôi chuẩn bị xuất viện." Mạc Kiều Lan nhẹ giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.