“Bà chủ Mạc, chị đang ở bệnh viện, tại sao lại gọi điện cho tôi?” Phạm Văn Phong hỏi.
Mạc Kiều Lan nhìn anh, không trả lời ngay mà hỏi: "Người vừa rồi xoa bóp cho tôi là cậu sao?"
"Hả? Không phải vừa rồi chị bất tỉnh sao?" Phạm Văn Phong hỏi.
“Tôi không thể mở mắt nhưng tôi vẫn còn ý thức.” Khuôn mặt Mạc Kiều Lan hơi ửng hồng.
Hiện tại cô đã xác định được người xoa bóp cho cô là Phạm Văn Phong, tên này đè lên vị trí nhạy cảm trên ngực cô, nếu không có những hành động quá đáng khác thì cô còn tưởng rằng mình bị tên lưu manh nào đó xâm phạm.
Phạm Văn Phong gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi chính là tôi. Vì muốn cho chị mau chóng tỉnh lại, vừa rồi có chút mạo phạm rồi."
Dáng vẻ nghiêm túc của anh trông rất giống bác sĩ có tâm trong nghề, điều này lại khiến Mạc Kiều Lan bị mê hoặc.
Vì vậy cô gật đầu: "Không sao, tôi biết cậu có năng lực, nếu không tôi đã không gọi điện cho cậu."
“Đúng rồi, nhưng chị còn chưa nói, đã ở bệnh viện rồi, tại sao phải gọi điện thoại cho tôi nữa?” Phạm Văn Phong hỏi.
Mạc Kiều Lan khẽ thở dài: "Ngày hôm qua cậu chỉ chạm vào ngón tay tôi thôi mà đã đoán được tình trạng của tôi, còn các bác sĩ ở đây đã khám bốn năm lần rồi, còn phải đợi hơn hai tiếng đồng hồ mới nói cho tôi biết kết quả. Vậy mà lại y như lời cậu nói."
Cô dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653416/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.