Chương trước
Chương sau
Trên đường về nhà, Phạm Văn Phong ngâm nga một bài hát, tâm trạng của anh thật sung sướng đến không thể tả được

Hai trăm nghìn tiền mặt ở phía sau xe, đi được một đoạn, anh không khỏi ngoái đầu nhìn lại, vì sợ bị gió thổi bay mất.

Nếu Lý Thi Vân nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nói là cái đồ chưa từng trải sự đời, mới có chút tiền đã cẩn thận đến mức vậy sao?

Nhưng bây giờ đối với Phạm Văn Phong, hai trăm nghìn là một số tiền quá lớn, anh không thể không chú ý thêm một chút.

Khi đến thị trấn, Phạm Văn Phong dừng xe và gọi cho tên tóc vàng.

“Ai đấy?” Một giọng nói lười biếng vang lên từ đầu dây bên kia.

“Tôi có năm mươi nghìn tệ rồi, anh ở đâu?” Phạm Văn Phong hỏi.

“Đậu má?” tên tóc vàng bật thốt lên một câu chửi thề, sau đó không chắc hỏi: “Không phải anh đang gạt tôi đấy chứ? Chỉ trong vài ngày mà anh đã có được năm mươi nghìntệ?”

“Đừng quan tâm tôi kiếm tiền ra sao làm gì, bây giờ tôi muốn tính toán các khoản nợ với anh cho rõ ràng, còn nếu như anh không cần số tiền này nữa thì thôi vậy!” Phạm Văn Phong nói.

Tên tóc vàng nở nụ cười: "Làm sao có thể không cần được chứ, anh ở nơi nào? Có biết quán karaoke Đêm Lãng Mạn trong thị trấn không? Đến đó tìm tôi đi!"

Phạm Văn Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện quán karaoke nằm ở phía đối diện nên đã dắt xe ba gác vào, cầm hai trăm nghìn tiền mặt đi lên.

Để tiền trong xe không an toàn, chỉ có thể mang theo, anh nắm chắc rằng tên tóc vàng và những người khác thấy tiền sẽ không nổi lòng tham, nếu không thì là do ngứa da mà thôi.

Ban ngày trong phòng karaoke không có ai, một người giống xã hội đen đang nằm ngủ trên quầy. Phạm Văn Phong bước tới, đá mạnh vào quầy, một tiếng “ầm” lớn đã đánh thức người đó!

“Đậu má, mày đang làm gì vậy?” Tên lưu manh kia giận dữ nói.

"Tên tóc vàng đâu? Tôi đến để đưa tiền cho anh ta!" Phạm Văn Phong nói.

"Là mày!"

Tên lưu manh này là một trong những tên đã bị đánh trước đó, sau khi nhìn thấy Phạm Văn Phong, hắn ta lập tức chạy vào trong, xông vào phòng riêng hét lớn: "Đại ca không hay rồi, cái thằng đó đến rồi!"

Phạm Văn Phong theo sau nó, dùng một tay ném hắn ta sang một bên, bước vào cửa và xem xét, phát hiện ra có khá nhiều người đang nằm ở đó, trong đó có cả tên tóc vàng.

“Ồ, nhanh như vậy à, anh mang theo tiền đến sao?” tên tóc vàng ngồi thẳng người dậy, cười hỏi.

Phạm Văn Phong không nói lời nào, lấy năm cọc tiền từ trong hai mươi vạn rarồi ném thẳng qua!

tên tóc vàng trợn tròn mắt, nhìn số tiền trong tay mình, nhìn trong tay Phạm Văn Phong còn đến một trăm năm mươi nhân dân tệ, trong mắt anh ta lộ ra vẻ tham lam: “Đúng là đủ rồi, anh làm gì mà có nhiều tiền như vậy chứ?"

"Đừng có thả rắm nữa! Bây giờ đưa giấy nợ cho tôi, nợ nần giữa gia đình Hổ Tử và anh đã thanh toán xong rồi!" Phạm Văn Phong lạnh lùng nói.

“He he.” tên tóc vàng mỉm cười, rồi nói: “Xin lỗi, chuyện này hiện tại tôi không kiểm soát được, ông chủ của chúng tôi nói thì mới tính được!”

Phạm Văn Phong híp mắt, cảm thấy chuyện này không ổn!

Vì vậy, anh thờ ơ hỏi: "Thật không? Có phải anh muốn đổi ý không?"

"Ngay từ đầu tôi đã không thể quyết định. Sao giờ lại nói là đổi ý được chứ, Hổ Tử nợ tiền của tôi. Nó có thể quyết định được gì?"

Một người vốn dĩ đang nằm trên sô pha từ từ ngồi dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phạm Văn Phong rồi nói.

Phạm Văn Phong nhìn người đàn ông, trên mặt anh ta có một vết sẹo rất rõ ràng, trông rất kinh khủng, cả người trông rất hung ác.

“Anh có phải là ông chủ của tên tóc vàng không?” Phạm Văn Phong hỏi.

"Đúng vậy, đây là anh Uy của chúng tôi. Thỏa thuận miệng trước đây không còn giá trị nữa. Bây giờ là lúc chúng ta nên nói chuyện vui vẻ." tên tóc vàng nói.

Phạm Văn Phong gật đầu: "Được rồi, lại muốn nói chuyện phải không? Nói chuyện gì thì nói mau lên!"

Nói xong, anh kéo một cái ghế đẩu ngồi đối diện với nhóm người kia.

Anh Uy thấy vậy thì sửng sốt, sau đó duỗi ngón tay cái ra: "Làm tốt lắm, dám đơn thương độc mã tới thương lượng với tôi, đủ can đảm!"

Cơn giận trong lòng Phạm Văn Phong như sắp bùng phát, nóng nảy trừng mắt nhìn anh ta: "Đừng nói lời vô nghĩa, nói xem, anh định giải quyết món nợ của Hổ Tử như thế nào?"

"Rất đơn giản. Tiền vốn là năm mươi nghìn, tiền lãi là ba mươi nghìn, phí quá hạn là một trăm nghìn. Bây giờ anh đưa cho tôi một trăm tám mươi nghìn là có thể xóa nợ rồi." Anh Uy không chút nào để ý, cầm dao gọt hoa quả trên bàn cắt móng tay của mình.

Phạm Văn Phong nghe xong thì hiểu ra, những tên này nhìn thấy tiền trong tay mình nên nổi lòng tham!

Ngoác mồm nói láo, ngồi đó lên giá, ai cho họ lá gan đấy?

“Vậy mà còn để lại cho tôi hai mươi nghìn, tôi phải cảm ơn các anh sao?” Phạm Văn Phong nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi.

tên tóc vàng ghé vào lỗ tai anh Uy nói: "Ông chủ, người này rất lợi hại, không ai trong chúng ta là đối thủ của anh ta đâu."

"Biết rồi!"

Anh Uy gật đầu nhìn Phạm Văn Phong: "Cậu nhóc, quy tắc là quy tắc. Tôi không phải muốn tiền của cậu, nhưng một khi quy tắc bị phá vỡ thì sau này tôi còn lăn lộn như thế nào được nữa? Ở bên ngoài thì danh dự của tôi có còn đáng tin không?"

“Nói nghe cũng có lý đấy, tiền ở đây, tới lấy đi!” Phạm Văn Phong cười nhẹ nói.

Anh Uy nghe xong, khóe miệng cong lên, cầm dao gọt hoa quả đứng dậy đi tới!

Trước khi tiến lại gần, trong tay anh ta lóe lên một tia sáng lạnh, dao gọt hoa quả biến thành một con phi đao, đâm thẳng vào đùi Phạm Văn Phong!

Nhưng Phạm Văn Phong đã có sự chuẩn bị từ lâu, chỉ nghiêng người đã né được con dao, đồng thời bật dậy, đấm mạnh vào ngực của anh Uy!

Anh Uy hét lên một tiếng, quay đầu tránh đòn, đồng thời giơ chân phải lên đá thẳng vào ngực Phạm Văn Phong!

Nếu cú đá này đánh trúng, Phạm Văn Phong sẽ bị gãy ít nhất ba chiếc xương sườn!

Vừa ra tay một cái là muốn mạng người, dùng thủ đoạn thật tàn nhẫn!

Phạm Văn Phong hai mắt căng thẳng, thân hình bay lên không trung, dùng đầu gối đập vào đầu của anh Uy!

Cả hai đều có ý định giết nhau, chỉ trong hai giây, đều sử dụng các chiêu thức giết người của mình.

Anh Uy lúc này đang ngả người về phía sau, cả người gần như dán chặt xuống đất, tránh được một cú!

"Hay lắm!"

"Đẹp lắm!"

tên tóc vàng và những người khác lần lượt vỗ tay, phô trương thanh thế thay anh Uy.

Nhưng hai mắt của Phạm Văn Phong căng thẳng, không ngờ hóa ra tên này lại là một người luyện võ, khó đối phó như vậy!

"Thật không ngờ đấy! Vậy mà anh còn có năng lực này, có thể đối phó với thuộc hạ của tôi, đánh với tôi, nhưng còn kém một chút!" Anh Uy đắc ý nói.

Phạm Văn Phong nghe thấy liền cười nhẹ: “Thật sao?"

Giọng nói vừa dứt, anh lập tức dùng hết khả năng, trong nháy mắt bóng dáng của anh đã biến mất ở trước mặt anh Uy!

“Không được rồi!"

Anh Uy thấy vậy liền hét lên, vừa định tránh thoát, anh ta đã cảm thấy chân phải của mình mềm ra, sau đó anh nghe thấy một tiếng lách cách!

Nhìn xuống, chân phải của anh ta đã bị gãy, xương đâm thủng da và lộ ra ngoài!

"A!"

Đau đớn dữ dội truyền đến, anh Uy kêu lên một tiếng, ngã xuống đất và không thể đứng dậy được nữa!

Phạm Văn Phong đi tới, ngồi xổm người xuống, chế nhạo: "Này, gà rừng còn không thoát khỏi tay của tôi đâu. Nếu không lấy chút bản lĩnh của mình ra, anh coi tôi như mèo bệnh sao?"

"Mày, sao mày có thể nhanh như vậy chứ?"

Trên trán anh Uy toát ra mồ hôi lạnh, cơn đau dữ dội khiến anh ta gần như ngất đi, nhưng anh ta biết rằng đây là thời khắc sinh tử, cố chống lại cơn đau dữ dội, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hỏi.

“Anh quan tâm làm gì?” Phạm Văn Phong duỗi tay ra tát anh ta một cái, sau đó hỏi: “Vừa rồi anh muốn giết tôi sao? Bây giờ đến phiên anh rồi!”

“Đừng, đại ca, tôi không biết anh lại lợi hại như vậy, đừng giết tôi, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà!” Anh Uy vội vàng cầu xin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.