Trên đường về nhà, Phạm Văn Phong ngâm nga một bài hát, tâm trạng của anh thật sung sướng đến không thể tả được
Hai trăm nghìn tiền mặt ở phía sau xe, đi được một đoạn, anh không khỏi ngoái đầu nhìn lại, vì sợ bị gió thổi bay mất.
Nếu Lý Thi Vân nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nói là cái đồ chưa từng trải sự đời, mới có chút tiền đã cẩn thận đến mức vậy sao?
Nhưng bây giờ đối với Phạm Văn Phong, hai trăm nghìn là một số tiền quá lớn, anh không thể không chú ý thêm một chút.
Khi đến thị trấn, Phạm Văn Phong dừng xe và gọi cho tên tóc vàng.
“Ai đấy?” Một giọng nói lười biếng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tôi có năm mươi nghìn tệ rồi, anh ở đâu?” Phạm Văn Phong hỏi.
“Đậu má?” tên tóc vàng bật thốt lên một câu chửi thề, sau đó không chắc hỏi: “Không phải anh đang gạt tôi đấy chứ? Chỉ trong vài ngày mà anh đã có được năm mươi nghìntệ?”
“Đừng quan tâm tôi kiếm tiền ra sao làm gì, bây giờ tôi muốn tính toán các khoản nợ với anh cho rõ ràng, còn nếu như anh không cần số tiền này nữa thì thôi vậy!” Phạm Văn Phong nói.
Tên tóc vàng nở nụ cười: "Làm sao có thể không cần được chứ, anh ở nơi nào? Có biết quán karaoke Đêm Lãng Mạn trong thị trấn không? Đến đó tìm tôi đi!"
Phạm Văn Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện quán karaoke nằm ở phía đối diện nên đã dắt xe ba gác vào, cầm hai trăm nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653398/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.