Phạm Văn Phong đã được lợi trong lúc vô tình, cười ha ha không nói gì nhiều, ôm đứa nhỏ lên hôn một cái.
Sau đó, anh nói với Lý Ngọc Mai: "Đừng thất thần, mau cất tiền đi, tiêu hết thì đến tìm anh."
Lý Ngọc Mai mím môi, xoay người cất tiền vào tủ.
Lý Ngọc Mai cất tiền, quay lại nói: "Anh Văn Phong, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em và đứa nhỏ. Hôm nay anh ở lại nhà em ăn cơm nhé?"
“Không được, lát nữa anh phải đi gặp trưởng thôn bàn bạc một chuyện.” Phạm Văn Phong nói, đưa đứa bé qua.
Lý Thi Vân có chút tò mò: "Anh này, anh đang cùng trưởng thôn bàn bạc chuyện gì vậy?"
"Chuyện kiếm tiền ấy mà, chờ bàn bạc xong anh sẽ nói với em. Đến lúc đó cũng sẽ nhờ tới em giúp anh. Anh sẽ trả lương cho em!" Phạm Văn Phong mỉm cười, cố ý làm ra vẻ bí mật rồi quay người đi ra cửa.
Lý Ngọc Mai bế đứa trẻ tiễn anh đến cửa và nhìn theo xe ba gác rất lâu mới quay trở lại nhà với cảm giác buồn bã trong lòng.
Nhìn đứa con trong tay vừa chập chững biết đi, cô ta không khỏi thốt lên: "Con gái à, khi lớn lên rồi, con sẽ không được quên là chú Phạm đã đối xử với chúng ta rất tốt!"
Đôi mắt to tròn của cô con gái nhỏ tràn đầy vẻ ngây thơ, không biết mẹ mình đang nói gì, cô bé chỉ cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Phạm Văn Phong vội vã đến ủy ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653395/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.