Chương trước
Chương sau
Vật đổi sao dời, ánh lửa dần dần tắt lịm, cuối cùng cũng tắt hẳn, Phạm Văn Phong đã ngủ say, trong mơ ôm trái ôm phải, mấy người đẹp thay phiên nhau hôn lên môi anh.

Anh rất hưởng thụ cảm giác này, cảm thấy mỹ mãn, cảm thấy chính mình so với hoàng đế còn sướng hơn.

Nhưng một lúc sau, Phạm Văn Phong đột nhiên cảm thấy có người đang kéo quần áo của mình, lập tức từ trong mộng tỉnh lại!

Nhìn lên và thấy rằng Vượng Tài đang nhìn mình với ánh mắt sáng quắc, chiếc lưỡi dài của nó ướt sũng!

Đưa tay sờ mặt mình, Phạm Văn Phong lập tức ngồi dậy: "Đậu má, mày vừa liếm tao đó sao?"

Vượng Tài gật đầu, sau đó quay lại nhìn ra bên ngoài hang động!

"Ý của mày là? Bên ngoài có chuyện gì?"

Phạm Văn Phong đứng dậy, lau mặt rồi rón ra rón rén đi đến trước cửa hang.

Kết quả là lập tức nhìn thấy ở bên ngoài có một ngọn đèn pin nhấp nháy trong rừng cây tối tăm, có người đang ở trong rừng!

Nhìn xem thời gian trên điện thoại, đã ba giờ sáng, một tiếng nữa trời mới sáng!

“Thật kỳ quái, sớm như vậy mà ai đi vào núi vậy?” Phạm Văn Phong tự lẩm bẩm một mình.

Đưa tay ra xoa đầu Vượng Tài, anh hiểu ý của nó, là phát hiện có chuyện bên ngoài nên lập tức cảnh báo cho anh.

Nhìn thấy ánh sáng của đèn pin mờ dần, Phạm Văn Phong do dự nhưng quyết định đuổi theo!

Trong lòng anh đột nhiên có linh tính rằng đi theo người đó nhất định anh sẽ thu hoạch được điều gì đó!

Vì vậy, một người một sói rời khỏi hang động, dưới sự bao trùm của màn đêm, đi theo ánh đèn pin!

Đi đường vào ban đêm rất khó khăn, đặc biệt là vì Phạm Văn Phong không thể bật nguồn sáng và anh không quen thuộc với địa hình rừng núi.

May mắn thay còn có Vượng Tài, nó dường như hiểu được điều này, nó đi thẳng đến phía trước Phạm Văn Phong, ngay lập tức dừng lại khi gặp một con đường khó khăn, sau đó quẫy đuôi để chỉ ra hướng tiếp theo.

Trong lòng Phạm Văn Phong nghĩ rằng Vượng Tài này thực sự là một cộng sự tốt, nhất định sau khi trở về phải chăm sóc cho nó thật tốt.

Nhưng anh đã xem nhẹ một chuyện, đó là sói vốn là động vật quần cư, nhưng bây giờ Vượng Tài này lại là một con sói đơn độc, nhất định phải có lý do!

Sau khi trời dần hửng sáng, việc theo dõi trở nên dễ dàng hơn, nhưng để không làm kinh động người phía trước, Phạm Văn Phong phải tạo khoảng cách với đối phương.

May mắn thay, sau khi leo qua hai ngọn đồi, phía đối diện không có núi cao, mà là một con dốc cằn cỗi phủ đầy cỏ!

Thấy vậy, Phạm Văn Phong dừng lại ngay lập tức và nói với Vượng Tài: “Từ từ, để cho tên đó đi thôi, bây giờ tao có thể nhìn thấy tên kia cho dù tên đó có đi đâu đi chăng nữa!"

Vượng Tài nghe thấy vậy, lập tức dừng lại, ngồi xổm trên mặt đất, lỗ tai quay ngoắt lại, nghe ngóng âm thanh xung quanh.

Mặc dù bây giờ mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng tầm nhìn đã cao rồi, Phạm Văn Phong cũng có thể nhìn ra người đàn ông đó chính là ông già hôm qua!

Anh thấy thật may mắn vì chính mình đã làm đúng. Ông già này vào núi trước bình minh, có vẻ như ông ta đến đây để hái nấm!

Quả nhiên, sau khi ông già xuống sườn đồi, đứng nhìn về phía xa xăm, cúi đầu trong tay không biết vẽ vời cái gì một lúc, sau đó mới cất bước đi lên phía trước.

Vị trí của Phạm Văn Phong là trên đỉnh núi, tầm nhìn rất rộng, vì vậy anh ta chỉ ngồi dưới đất mà cười lạnh: "Thật sự muốn xem ông già này đã tìm được nấm ở đâu!"

Vượng Tài nghe vậy, nó quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ, nó hiển nhiên không hiểu những lời đó có nghĩa là gì.

“Tao không nói với mày, một lát nữa nói sau!” Phạm Văn Phong cười nói.

Ông già đã ở trên con dốc vắng vẻ, trước khi lên đến đỉnh dốc, ông ta đột ngột dừng lại và tìm kiếm trong bụi cỏ.

Phạm Văn Phong thấy vậy nheo mắt: "Tìm được nấm rồi sao?"

Quả nhiên, ông lão đột nhiên cúi người, nhặt được thứ gì đó dưới đất, mỉm cười bỏ vào chiếc gùi đằng sau!

Phạm Văn Phong nghĩ cũng lạ, làm sao người này biết được ở nơi đó có nấm?

Sau vài lần theo dõi, trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng!

Chỗ ông già kia, màu cỏ khác với những nơi khác!

Cỏ ở những nơi khác có màu xanh ngọc bích, nhưng nơi ông hái nấm lại có màu xanh đậm!

Bởi vì khoảng cách xa, có thể nhìn thấy rõ ràng, là một khu vực hình tròn, cỏ dại xung quanh hơi tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được!

Nhưng dù đã nhìn ra manh mối, Phạm Văn Phong vẫn không nhúc nhích, yên lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn ông lão hái thêm vài cây nấm, lúc sau mới đi đến.

“Tôi đoán ông ta tiếp theo sẽ đến bãi cỏ đậm màu hơn.” Phạm Văn Phong tự lẩm bẩm.

Quả nhiên, lão già kia đi được một lúc thì đột nhiên dừng lại ở khu vực kia.

Phạm Văn Phong mỉm cười, biết mình đã nhìn thấu thủ đoạn của lão ta, nên quay đầu lại: "Vượng Tài, bây giờ là lúc để xem biểu hiện của mày đấy."

Vượng Tài không rõ ràng nên khi nó quay đầu nhìn lại anh, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Mau đuổi lão già kia đi, nhưng đừng cắn lão, cứ đuổi lão ta chạy đi là được rồi!” Phạm Văn Phong nói.

"Hú!"

Vừa nói xong, Vượng Tài đã lao thẳng ra ngoài, lao đi với một tốc độ chóng mặt!

Chờ lúc ánh mắt của Phạm Văn Phong một lần nữa tập trung vào nó, thì nó đã chạy đến chỗ ông già kia rồi!

Sau đó, anh nghe thấy Vượng Tài tru lên một tiếng, sau đó liền lao lên sườn đồi và chạy thẳng về phía ông già!

Lúc ông ta đang vui vẻ hái nấm, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng sói tru, liền sợ hãi hét kêu cha gọi mẹ rồi quay đầu bỏ chạy!

Vượng Tài quả thực rất thông minh, hoàn toàn hiểu được ý đồ của Phạm Văn Phong, chỉ đi theo phía sau chứ không đuổi theo cắn xé, luôn giữ một khoảng cách nhất định với ông lão.

Dù vậy, ông lão vô cùng sợ hãi vì thế nhanh tay vứt luôn chiếc gùi, sau đó liều mạng chạy về phía trước dọc theo con dốc vắng vẻ!

Một người một sói dần dần biến mất khỏi tầm mắt của anh, Phạm Văn Phong nhếch mép cười, trong lòng tự nhủ ông dám bắt nạt bà chủ kia, thật đáng đời!

Sau đó, anh đứng dậy đi xuống núi, đầu tiên anh đi nhặt lại chiếc gùi của ông già, thấy bên trong có một ít nấm trắng, anh cầm lên ngửi và xác định ngay là loại nấm đó.

Anh mừng rỡ xách chiếc gùi đi về phía trước, tìm thấy đám cỏ dày hơn, chỉ trong vài giây, Phạm Văn Phong nhìn thấy một tia sáng trắng trên cỏ.

Khi anh đến gần hơn, một cây nấm lớn xuất hiện, anh lập tức kéo nó lên khỏi mặt đất!

“Giờ thì tôi đã hiểu, nơi mà thứ này mọc lên thật độc đáo và đặc trưng!” Phạm Văn Phong tự lẩm bẩm.

Nhưng sự hiểu biết này thực ra là vô ích, ông già đã sợ hãi bỏ đi và có thể sẽ lại đến vào ngày mai, cũng không thể để Vượng Tài dọa người mỗi ngày đúng không?

Mục đích thực sự của Phạm Văn Phong là đi tìm nấm hoang dã, tìm hiểu về môi trường sống của nó, sau đó quay lại nghiên cứu các phương pháp trồng trọt nhân tạo!

Khi đó, không chỉ đáp ứng được nhu cầu của bà chủ ngay cả nhu cầu của các khách sạn lớn trong thị trấn cũng có thể đáp ứng được, việc kiếm tiền không phải là càng thêm dễ dàng và thoải mái?

Phạm Văn Phong Vừa suy nghĩ về chuyện đó, vừa tăng tốc độ và tìm kiếm trong bụi cỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.