Người gọi đến là một số lạ, Phạm Văn Phong bắt máy và hỏi: "Ai vậy?"
“Bạn học cũ đây, tắc đường hay sao mà còn chưa tới?” Bên kia cất giọng lười biếng hỏi, có chút trêu chọc.
Phạm Văn Phong nghe vậy thì liền sửng sốt: "Xin lỗi, tôi không nghe ra giọng nói của cậu. Cậu là?"
“Tôi đây, Ngô Đại Hải đây, đã mấy năm không gặp, còn không nghe ra giọng nói của tôi sao?” Người bên kia cười hỏi.
“Ồ, là cậu sao, thật sự đã lâu không gặp, tôi thật sự nghe không ra!” Phạm Văn Phong cười nói.
Ngô Đại Hải này cũng là một trong những bạn học cấp ba của anh, khi đó hai người ngồi bàn trước bàn sau, quan hệkhông tệ.
Biết được là anh ta, Phạm Văn Phong lập tức nghĩ đến Lam Phỉ, sau đó mới nhớ ra cuối tuần này hai người đã đồng ý đến buổi gặp mặt!
Hai ngày nay có chút bận rộn nên anh thật sự đã quên mất!
Lúc này, Ngô Đại Hải ở đầu bên kia điện thoại nói: "Không phải Lam Phỉ đã gửi địa chỉ cho cậu sao? Mọi người đều đã đến đây rồi, chỉ còn lại một mình cậu thôi. Đừng có nói là cậu chưa đi nhé!"
"Sao mà vậy được? Tôi thật sự bị kẹt xe, mọi người chơi trước đi, tôi tới ngay đây!" Phạm Văn Phong hoảng sợ nói rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Trong căn phòng riêng trên tầng ba của khách sạn Saint Paulo ở thị trấn, sau khi cúp điện thoại, Ngô Đại Hải mỉm cười với vài người xung quanh: "Cậu ấy nói là đang bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653363/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.