Nắm tay đi bộ giữa núi rừng, cảm giác này mới lãng mạn làm sao!
Nhưng hai người không phải người yêu, như thế này có hơi mờ ám.
Hai người Phạm Văn Phong và Trần Vũ Hà không ai nói gì cả, họ cứ đi xuyên một mạch qua khu rừng. Hơn mấy tiếng sau, hai người đã ở đỉnh núi.
"Có nhìn thấy vùng sườn núi đầy cỏ hoang kia không? Chúng ta đi hái nấm ở chỗ đó đấy!" Phạm Văn Phong chỉ về phía xa xa, bảo.
Trần Vũ Hà ừ một tiếng, cũng không quan tâm mặt đất có bẩn không, tìm một chốn bằng phẳng đặt mông ngồi xuống: "Mệt chết tôi rồi!"
Phạm Văn Phong lại hơi vui sướng khi người ta gặp khó: "Bây giờ biết leo núi không phải chuyện đùa vui gì rồi chứ?"
"Ai bảo anh vậy? Tôi chỉ nói mệt thôi, có nói là không vui đâu?" Trần Vũ Hà dẩu môi.
"Còn mạnh miệng quá nhỉ? Nghỉ ngơi một chút thôi, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian đấy!" Phạm Văn Phong cười bảo.
Khuôn mặt Trần Vũ Hà lập tức như thể trái khổ qua.
Tuy nhiên, ngồi được nửa tiếng, cô đã cảm thấy thể lực bản thân được phục hồi không ít, bèn đứng dậy bảo: "Đi thôi, tôi lại ngập tràn năng lượng rồi!"
Trong lòng Phạm Văn Phong cười thầm, đừng đắc ý như vậy, đợi đến ngày mai lúc hai chân cô vừa mỏi vừa tê thì mới thấy hối hận.
Hai người xuống núi, chẳng mấy chốc đã đi tới sườn núi hoang vu kia.
Trước đó Phạm Văn Phong đã thấy được mấy bụi cỏ so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653329/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.