Nghe Phạm Văn Phong nói vậy, Hoa Hòe hình như yên tâm nên ừ nhẹ một tiếng.
Chỉ là cô lại đột nhiên trở mình đưa lưng về phía Phạm Văn Phong, sau đó thân người hơi co lại, một tay ôm lấy đầu gối, rõ ràng chính là một tư thế đề phòng.
Trong phòng hơi tối, ánh trăng bị rèm cửa sổ che khuất, chỉ có luồng ánh sáng cực nhỏ có thể xuyên vào, nhưng sau khi Phạm Văn Phong thích ứng với bóng tối, anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ cô đang nằm, trong lòng có một trận buồn cười.
Dù sao cũng là một tiểu nha đầu, nói không khẩn trương là không thể nào.
Phạm Văn Phong thầm nói trong lòng: Nha đầu ngốc, anh có háo sắc cỡ nào cũng sẽ không nhân cơ hội làm gì em, sợ cái gì?
Trong phòng an tĩnh lại, Hoa Hòe không nhúc nhích cũng không biết đã ngủ chưa, Phạm Văn Phong nhìn bóng lưng của cô một hồi, cơn buồn ngủ dần dần tấn công tới, vì vậy mơ mơ màng màng đã ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu sau, anh đột nhiên cảm giác được trên người mình bị một cái chân gác lên, mở mắt nhìn một cái thì phát hiện Hoa Hòe đã xoay lại ôm mình!
Chăn trên người cô đã vén lên, một cái bắp đùi thon dài khoác lên trên chân anh.
Mặc dù nha đầu này mặc hai lớp đồ ngủ, nhưng cho dù là vậy thì Phạm Văn Phong vẫn có thể nhìn thấy đường cong hoàn mỹ của chân cô, khiến người ta mơ tưởng.
Hoa Hòe đã ngủ say đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653272/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.