Triệu Đại Vĩ vừa chuẩn bị hành động, Đàm Tuyết Lăng đã tỉnh dậy.
Phát hiện mình đang nằm trong ngực Triệu Đại Vĩ, cô ta trợn tròn hai mắt!
“Triệu Đại Vĩ, tôi… tôi không ngờ anh lại là người như vậy!”
Tối hôm qua mặc dù không bị ông già Tô Chấn Nghiệp sử dụng quy tắc ngầm, nhưng hôm nay lại rơi vào bẫy của Triệu Đại Vĩ, khiến cô ta đánh mất thứ quý giá nhất của mình.
Đàm Tuyết Lăng vô cùng tức giận!
Đàm Tuyết Lăng vô cùng tức giận!
“Chờ một chút, nói phải trái, là cô tự lăn vào ngực tôi, tôi cũng không hề động tay động chân gì với cô.” Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu không tin cô có thể tự xem một chút, là tôi ôm cô, hay cô ôm tôi.”
Đàm Tuyết Lăng nhìn một cái.
Nguy rồi!
Là cô ta ôm Triệu Đại Vĩ!
“A…” Gương mặt xinh đẹp của Đàm Tuyết Lăng thẹn thùng đỏ bừng, lúc này cô ta mới nhớ, tối khi mình ngủ luôn luôn không đàng hoàng, thích lăn qua lộn lại, lần này e rằng là bệnh cũ tái phát!
“Thế anh cũng là tên khốn khiếp! Anh nói xem, rốt cuộc sao anh lại bò tới chính giữa?” Đàm Tuyết Lăng chất vấn.
Đầu óc Triệu Đại Vĩ cũng mơ hồ.
Đúng thế, sao bản thân anh lại lăn vào chính giữa, không phải ngủ bên phải, người bên cạnh anh cũng là Triệu Tú Hoà sao?
Cũng may hai người họ ồn ào đã đánh thức Triệu Tú Hoà ở bên cạnh.
Mặt Triệu Tú Hoà vô cùng lúng túng, nói: “Triệu tổng, tối qua cô Tuyết Lăng lăn về phía của tôi, tôi cũng không còn cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911338/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.