Thấy Triệu Tú Hòa đồng ý, Triệu Đại Vĩ chuẩn bị rời đi cùng cô ta.
Nhưng vừa chuẩn bị bước đi, đám bạn của Hắc Vũ đã vội nói: “Anh Triệu, bây giờ có thể dừng tay được chưa?”
Hóa ra, Triệu Đại Vĩ chưa nói dừng tay, mấy người này chỉ có thể tiếp tục đánh thật đau.
Triệu Đại Vĩ hơi bất ngờ nhìn bọn họ, sau đó, anh bước lên trước, kiểm tra một chút xem Hắc Vũ có bị đánh trọng thương không.
Bạn của Hắc Vũ hơi lo lắng, e sợ Triệu Đại Vĩ sẽ trút giận lên bọn họ vì thương tích của Hắc Vũ không đủ nặng.
Hắc Vũ nằm bẹp trên đất, cầu xin tha thứ: “Anh Triệu, xin anh tha cho em, lần sau em không dám nữa!”
Triệu Đại Vĩ hài lòng, gật đầu: “Chúng mày đánh được lắm, lần này tao tha cho chúng mày.”
“Đúng rồi, nói với anh Vãn đứng sau chúng mày là Triệu Đại Vĩ tao đến Khâu Dã rồi, bảo anh ta chuẩn bị chịu chết đi.”
Triệu Đại Vĩ nói câu này nhẹ nhàng như nói muốn giẫm chết một con kiến.
Mọi người đều chấn động.
“Vâng vâng vâng! Nhất định chúng em sẽ nói với anh Vãn!”
Triệu Đại Vĩ bổ sung: “Phải nói đúng từng chữ, không được bớt chữ nào!”
“Hiểu ạ!”
Thấy ai nấy đều gật đầu, Triệu Đại Vĩ cũng lười so đo với đám người này, anh quay người, rời khỏi thôn cùng Triệu Tú Hòa.
Triệu Đại Vĩ vừa đi, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng vào Hạ Vĩ.
Đặc biệt là Hắc Vũ, bị bạn mình đánh cho một trận, trong lòng gã ta vô cùng tức tối, nhưng gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911334/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.