“Khâu Dã?” Ngụy Tử Phù vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời này, cảm giác bối rối trào dâng.
Dù cho cô ấy cảm thấy có lý khi Triệu Đại Vĩ nói trực tiếp đi tỉnh lị, nhưng đi đến thành phố Khâu Dã thì không có lý chút nào.
Bởi thành phố Khâu Dã và thành phố Phong Lâm gần như là hai thành phố cấp tỉnh.
Nhiều nhất thì kinh tế của thành phố Khâu Dã có thể phát triển hơn một chút, nhưng thành phố Khâu Dã vẫn không phát triển bằng thành phố Phong Lâm.
Nói tóm lại, sự phân hóa giàu nghèo trong thành phố này rất rõ rệt, hơn nữa quy mô của thành phố Khâu Dã không đáng để Triệu Đại Vĩ đích thân đến chinh chiến.
“Tại sao lại là Khâu Dã…” Cuối cùng, Ngụy Tử Phù vẫn hỏi.
Triệu Đại Vĩ biết Ngụy Tử Phù sẽ hỏi câu này nên giải thích đơn giản: “Bởi vì đây là chỗ khó tiến công chiếm đóng nhất!”
“Đừng nghĩ Khâu Dã là một nơi không thể phát triển, dân ở đây nhanh nhẹn dũng mãnh, người bình thường đến Khâu Dã rất có thể sẽ bị đánh đuổi. Hơn nữa thế lực đoàn thể của địa phương này rất lớn, nếu người ngoài muốn khai thác, mở rộng lãnh thổ ở đây cũng rất khó thực hiện!”
Ngụy Tử Phù trầm ngâm.
Cô ấy mơ hồ cảm thấy đây không phải câu trả lời.
Triệu Đại Vĩ đành nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chọn Khâu Dã là vì lợi ích riêng của mình. Gần đây tôi và người bên Khâu Dã có thù oán với nhau, nên tôi chuẩn bị đến đó giải quyết cho xong mối ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911311/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.