Chương trước
Chương sau
Ngụy Tử Phù cũng chưa đến thăm thôn Đại Long, cho nên khi nghe được lời đề nghị, đôi mắt đẹp của cô ấy long lanh ánh lên sự mong đợi.
“Vâng ạ, đến lúc đấy con sẽ đi với cô.”
Ngụy Tử Phù đồng ý.
Nói xong những việc này, Triệu Đại Vĩ còn phải tự giải quyết Ngô Thanh Sơn và tất cả những chuyện còn sót lại của khách sạn Thiên Duyệt.
Nói đơn giản thì là hoàn tất các hợp đồng còn lại và hoàn thành các thủ tục khác.
Đương nhiên, đối với người có thân phận như Ngô Thanh Sơn, làm thủ tục rất đơn giản, chỉ cần nói một câu chứ không cần phải chạy ngược chạy xuôi như những người bình thường khác.
Ký hợp đồng xong.
Cuối cùng Ngô Thanh Sơn cũng hỏi vấn đề mà anh ta giấu sâu trong lòng.
Anh ta nói: “Tôi không hiểu.”
“Tôi không hiểu vì sao một Phong Lâm nho nhỏ lại có thể xuất hiện một nhân tài như cậu.”
Ngô Thanh Sơn nói: “Phải biết nhân tài ở thủ đô đông đúc, hầu hết các thiên tài trong nước đều tập trung ở thủ đô và Thượng Hải.”
“Nhưng nếu tìm khắp thủ đô và Thượng Hải, lại gần như không có người nào có thể đi đến tận mức này trong khi lại có thân phận giống cậu. Huống chi, y thuật và võ công của cậu đều rất xuất sắc!”
Sau khi Ngô Thanh Sơn tự hỏi cả một đêm, anh ta đau khổ phát hiện bản thân đã thua dưới tay một con quái vật.
Nếu Triệu Đại Vĩ không có y thuật tuyệt đỉnh, nếu Triệu Đại Vĩ không có đầu óc thương nghiệp thông minh, nếu Triệu Đại Vĩ không có võ công. Chỉ cần Triệu Đại Vĩ không có bất cứ một thứ gì trong số đấy thì anh ta sẽ không thua thảm hại chật vật như bây giờ!
Triệu Đại Vĩ nói: “Có nhiều lúc ở cổ đại y thuật và võ thuật không thể tách ra. Chỉ là xã hội bây giờ có phân loại, những loại võ thuật khác nhau. Cho nên, y thuật và võ thuật bị tách ra.”
“Không ít người học võ thuật cũng không biết y thuật, mà người học y cũng không biết võ thuật!”
“Nhưng rất tiếc tôi là người khá truyền thống.”
Hàm ý của câu này là Triệu Đại Vĩ, anh ta không thể vừa học y thuật, vừa học võ thuật như những người ở thế hệ trước.
“Là thế sao?”
Ngô Thanh Sơn cũng từng nghe nói ở thời cổ đại người học võ rất hay bị thương, cho nên người học võ cực kỳ quen thuộc với việc bị thương và các mạch máu trên cơ thể con người. Thế cho nên có rất nhiều người trong số bọn họ trong lúc luyện võ sẽ đi khám bệnh cho người khác.
“Chính là như vậy.” Triệu Đại Vĩ trả lời đơn giản.
Nói xong, anh đi đến trước mặt Ngô Thanh Sơn, đưa lưng về phía Ngô Thanh Sơn.
Ngô Thanh Sơn có cảm giác bóng lưng của Triệu Đại Vĩ rất cao lớn, hơn nữa còn lộ ra một loại cảm giác khó nắm bắt.
Ngô Thanh Sơn nói: “Tôi nghĩ lần đi Phong Lâm này đã cho tôi một bài học rất lớn. Sau này, nếu còn có sau này, tôi sẽ không thu thảm hại như bây giờ.”
Triệu Đại Vĩ cười xua tay: “Lần sau vẫn giống vậy.”
Đây là sự tự tin và cũng là sự kiêu ngạo của anh.
Trên thân có Long Vương điển, nếu ngay cả chút tự tin với kiêu ngạo này cũng không có thì mới kỳ lạ.
……
Triệu Đại Vĩ quay trở về từ thế ngoại sơn trang.
Tại đây đồng thời, Phan Diễm Hồng cũng nhanh chóng xử lý xong chuyện của khách sạn Thiên Duyệt.
Hiện tại những nhân viên cũ của khách sạn Thiên Duyệt đi theo Phan Diễm Hồng đều cảm thấy may mắn.
“Xem đi, tôi nói có sai không? Đi theo Phan tổng chắc chắn không sai. Bây giờ chỉ mới có mấy ngày thôi mà khách sạn Thiên Duyệt đã thật sự đóng cửa rồi.”
“Đúng! Chúng ta đã đánh cược đúng! Tôi nghe nói, Phan tổng lại nắm khách sạn trong tay thêm lần nữa rồi.”
“Chẳng lẽ khách sạn Trường Ca Thải Vi thật sự nắm bắt được khách sạn Thiên Duyệt?”
Ngay lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, Phan Diễm Hồng đã giải thích cho mọi người:
“Bắt đầu từ ngày mai, bên dưới biển hiệu của khách sạn Thiên Duyệt sẽ có thêm chữ chi nhánh của khách sạn Trường Ca Thải Vi.”
“Lần này, Triệu tổng chẳng những mua thương hiệu của khách sạn Thiên Duyệt mà còn mua luôn cả bất động sản của khách sạn Thiên Duyệt.”
“Mấy ngày tới khách sạn Thiên Duyệt sẽ tạm ngừng kinh doanh mấy ngày. Chờ khi chúng tôi chấn chỉnh khách sạn Thiên Duyệt và sắp xếp vị trí cho mọi người xong, thì chúng ta sẽ khai trương lần nữa!”
“Tôi tin dưới sự dẫn dắt của Triệu tổng, khách sạn Thiên Duyệt chúng ta nhất định có thể lấy lại được sự huy hoàng khi trước, thậm chí còn có thành tích ưu việt hơn khi xưa!”
Lời này của cô ta rất khích lệ và truyền cảm hứng cho mọi người.
“Phan tổng, chúng tôi đi theo cô!”
“Phan tổng, lần này tôi không muốn rời đi. Tôi muốn ở lại khách sạn Thiên Duyệt, trở thành nhân viên kỳ cựu của khách sạn Thiên Duyệt!”
Mọi người sôi nổi tỏ thái độ, nguyện ý tiếp tục đi theo Phan Diễm Hồng.
Mà lúc trước, cũng có một số người do sợ đầu sợ đuôi nên không đi theo Phan Diễm Hồng.
Cho nên, không hề nghi ngờ, chờ sau khi cô ta quản lý khách sạn Thiên Duyệt, nhóm người này nếu có năng lực nghiệp vụ thì sẽ được giữ lại nhưng không được trọng dụng, mà người không có nghiệp vụ năng lực thì đương nhiên chỉ có thể bị sa thải.
Từ trước đến giờ trong lịch sử chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, Phan Diễm Hồng làm trong ngành kinh doanh khách sạn này, trải qua mưa mưa gió gió nhiều năm như vậy, cô ta đã học xong cách nhẫn tâm từ lâu rồi!
……
Bên phía khách sạn Trường Ca Thải Vi.
Hôm nay Lâm Tuyết Nhã cũng rất bận.
Bởi vì, hôm nay cuộc họp thường niên của tập đoàn Vĩnh Từ của Nguyên Hải Sơn được tổ chức tại khách sạn Trường Ca Thải Vi.
Hôm nay tập đoàn Vĩnh Từ dùng sáu trăm vạn tệ bao toàn bộ phòng ăn của khách sạn Trường Ca Thải Vi.
Nói cách khác, hôm nay cũng là ngày khách sạn Trường Ca Thải Vi có doanh thu cao nhất.
Lợi nhuận cũng khoảng tầm hai ba trăm vạn, thậm chí còn vượt xa doanh thu những ngày bình thường!
Nguyên Hải Sơn thấy bên Lâm Tuyết Nhã vẫn đang sắp xếp địa điểm tổ chức cuộc họp thường niên, vì thế ông ta đi tới, lặng lẽ hỏi: “Tuy hôm nay tập đoàn Vĩnh Từ chúng tôi tổ chức cuộc họp thường niên, nhưng tôi rất hy vọng Triệu tổng có thể đến địa điểm tổ chức buổi họp để dự lễ.”
“Không biết hôm nay Triệu tổng có ở khách sạn không?”
Nguyên Hải Sơn rất chờ mong.
Lâm Tuyết Nhã hơi kinh ngạc.
Đây chính là nhà giàu số một ở Phong Lâm, là người mà rất nhiều nhân vật lớn Phong Lâm không tài nào đắc tội nổi, mà hiện tại Nguyên Hải Sơn lại hạ giọng hỏi hôm nay Triệu Đại Vĩ có thể đến đây không.
Lâm Tuyết Nhã chỉ có thể cười nói: “Cái này tôi thật sự không biết. Gần đây Triệu tổng rất bận rộn, ngài cũng biết chuyện của khách sạn Thiên Duyệt đã đủ khiến Triệu tổng bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.”
“Ngô Thanh Sơn à……” Nguyên Hải Sơn hơi yên lặng.
Đừng chỉ thấy Nguyên Hải Sơn là nhân vật số một số hai Phong Lâm, nhưng là trong phạm vi cả nước thì gia tộc phía sau lưng Ngô Thanh Sơn còn mạnh hơn Nguyên Hải Sơn nhiều!
Tài sản cũng lớn hơn Nguyên Hải Sơn nhiều!
“Nhớ trước đây, tôi từng định bắt tay với Ngô Thanh Sơn cùng đấu với Triệu tổng, nhưng thực lực của Triệu tổng khiến người khác phải kính nể!” Nguyên Hải Sơn cười nói: “Lâm tổng, nếu Triệu tổng không đến được thì thôi vậy. Cô cũng yên tâm, với thực lực của Triệu tổng thì chắc chắn anh ta sẽ giải quyết được chuyện này thôi!”
“Vậy cảm ơn câu chúc của đổng sự trưởng Nguyên!” Trong lòng Lâm Tuyết Nhã đang nghĩ xem hiện tại Triệu Đại Vĩ đang làm gì, đã bàn giao xong với Ngô Thanh Sơn chưa?
Lúc này.
Nguyên Sở Tinh cũng đã tới.
Cô ta cũng muốn hỏi Lâm Tuyết Nhã, hôm nay Triệu Đại Vĩ có thể đến đây không.
Lâm Tuyết Nhã vẫn trả thời như cũ.
Trong mắt Nguyên Sở Tinh hiện lên chút hụt hẫng.
“Còn tưởng có thể gặp được Triệu Đại Vĩ, nhưng tiếc là lại không được gặp.”
Nhìn ra ý nghĩ trong lòng Nguyên Sở Tinh, Nguyên Hải Sơn cười nói: “Dù sao cũng là cuộc họp thường của tập đoàn chúng ta, con nhớ thương Triệu tổng nhà người ta làm gì?”
“Con không có, con chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Nguyên Sở Tinh nói.
Nguyên Hải Sơn lắc đầu.
Trong lòng ông ta nghĩ, chẳng lẽ ông ta còn không biết trong lòng con gái ông ta đang nghĩ gì à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.