“Ai đấy?” Người mở cửa là Khương Tử Nhiếp.
Khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô ấy vừa mừng vừa sợ.
“Đại Vĩ, sao anh lại tới đây, ông nội tôi đang nhắc đã lâu rồi anh không tới đấy!” Khương Tử Nhiếp chuẩn bị tiến lên kéo Triệu Đại Vĩ, kết quả lại vấp phải cái cửa, cả người nhanh chóng lao về phía Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ thấy thế, vội vàng đỡ Khương Tử Nhiếp, thế nhưng vẫn bị Khương Tử Nhiếp lao vào lòng.
Anh vội vàng giơ tay lên: “Thầy à, con không lợi dụng Tử Nhiếp nhé.”
“Hừ!”
Khương Tử Nhiếp sắp bị Triệu Đại Vĩ làm cho tức chết, câu nói vừa rồi đủ khiến tối nay cô ấy ăn ít đi nửa chén cơm!
Quả đấm nhỏ của cô ấy nện vào ngực Triệu Đại Vĩ, nói: “Đại Vĩ, dù sao tôi cũng là người đẹp, anh không lợi dụng tôi chẳng phải đang xem thường tôi sao?”
Triệu Đại Vĩ: “…”
“Được rồi, Tử Nhiếp, đừng quấy, cháu nhìn mình đi, chẳng cẩn thận gì.” Khượng Trừng Hải cười vui vẻ: “Mau để Đại Vĩ vào đi.”
Lúc này Triệu Đại Vĩ mới bước vào cửa nhà Khương Trừng Hải.
“Đại Vĩ, lần này cậu trò đây chắc chắn là có chuyện!”
“Vâng là tới vì chuyện đậu hủ thối.”
“Tôi biết.” Khương Trừng Hải cũng đoán được ý đồ của Triệu Đại Vĩ: “Thầy đã biết chuyện trò được nhận giải vì dùng đậu hủ thối thôn Đại Long, trò muốn hỏi ý thầy đúng không?”
“Đúng thế, học trò định dùng đậu hủ thối thôn Đại Long làm thành một thương hiệu, như thế chẳng những kiếm tiền từ đậu hủ thối mà còn có thể mang tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911261/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.