"Đừng sợ, anh ở đây." Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Tiểu Yến, đặt chuyện truy cứu hung thủ sang một bên.
Mười phút sáu, cuối cùng tâm tình Ngô Tiểu Yến cũng bình tĩnh trở lại.
Triệu Đại Vĩ nói: "Tiểu Yến trở về thôi, ba mẹ còn đang chờ em."
"Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho ba em trước."
Triệu Đại Vĩ lấy điện thoại di động ra nhưng tín hiệu ở nơi này rất kém, vì thế anh quyết định lái xe moto đi nơi khác xem thử.
Xe moto ba bánh di chuyển trong bóng tối.
Đột nhiên, tiếng còi báo động xe cảnh sát vang lên trên núi.
Triệu Đại Vĩ lái xe moto ba bánh dừng ở mép đường, bấm còi.
Tích tắc!
Triệu Kỳ ở trong xe cảnh sát nghe thấy phía trước có người bấm còi, nên để cho cảnh sát lái xe lái chậm một chút.
"Là một chiếc moto ba bánh, có chuyện gì hay sao mà cứ một mực bấm còi?"
Cảnh sát lái xe đến bên cạnh Triệu Đại Vĩ, dừng lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Triệu Đại Vĩ xuống xe: "Tôi là Triệu Đại Vĩ ở thôn Đại Long, các anh tới nơi này hẳn là có người báo cảnh sát Ngô Tiểu Yến mất tích đúng không?"
"Đúng vậy!” Cảnh sát cảm thấy có hy vọng, vội vàng hỏi: "Anh có biết Ngô Tiểu Yến ở đâu không?"
Triệu Đại Vĩ nói: "Ngô Tiểu Yến ở ngay trên xe tôi, tuy nhiên trước đó cô bé bị người khác đánh lén, còn bị người ta đánh xuống vách núi, tôi hy vọng các anh điều tra thật kỹ chuyện này."
"Đúng rồi, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá hãng Hatamen, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911249/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.