Nghe vậy, mặt Tiền Mỹ Lâm lập tức đỏ lên, cô ấy hơi xấu hổ nói: "Đại Vĩ, thành thành thật thật sống qua ngày là được rồi, bây giờ chúng ta làm gì có tiền mua xe đắt như vậy."
"Chị cảm thấy có một chiếc xe là được rồi, không cần mua chiếc đắt như thế."
Tiền Mỹ Lâm còn bổ sung: "Chị cảm thấy loại xe con mấy trăm ngàn mà người trong thôn hay lái cũng rất được."
Thấy dáng vẻ này của Tiền Mỹ Lâm, đương nhiên Triệu Đại Vĩ biết được suy nghĩ của cô ấy.
Thật ra Tiền Mỹ Lâm không muốn anh lãng phí nhiều tiền vào việc này khi mới bắt đầu sự nghiệp.
Hiện tại mỗi ngày Triệu Đại Vĩ đều kiếm được tầm mấy chục ngàn nhưng anh lại phải dùng tiền vào rất nhiều chỗ.
Ví dụ như Triệu Đại Vĩ muốn xây trang trại nuôi trâu, muốn thuê đất trồng dâu tây và nho... mấy thứ này đều cần khá nhiều vốn ở giai đoạn đầu.
Nghe được lời này của Tiền Mỹ Lâm, trong lòng Triệu Đại Vĩ vô cùng ấm áp, anh nói: "Chị dâu, tôi sẽ liệu sức mà làm, sẽ không làm lung tung chỉ vì thể diện."
Tiền Mỹ Lâm vui vẻ gật đầu.
Cô ấy rất thích dáng vẻ biết lắng nghe lời mình của Triệu Đại Vĩ.
Thế nhưng câu trả lời của Triệu Đại Vĩ lại khiến khách hàng tới mua đậu hũ thối ở bên cạnh cảm thấy xem thường.
Vị khách hàng này đang ở độ tuổi trung niên, chừng ba mươi bốn mươi tuổi, đồ mặc trên người đều là Adidas, trên tay cũng đeo một chiếc đồng hồ vàng nhưng hiển nhiên nó không đắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911235/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.