Sở dĩ Triệu Đại Vĩ muốn thầu đỉnh núi này thực ra là để về sau có thể bớt được các loại phiền toái.
Mọi người đều mong muốn được hưởng lợi, lợi ích có thể khiến cho con người ta thay lòng, cho nên để tránh việc tranh đoạt lợi ích nảy ra khi động Kỳ Hợp ở bên kia được khai phá, Triệu Đại Vĩ muốn tự mình thầu hết đỉnh núi.
Như vậy, anh mới có thể yên tâm đối mặt với môi trường xung quanh động Kỳ Hợp, tiến hành khai phá một vài chỗ nhất định.
Buổi tối.
Triệu Đại Vĩ gọi điện cho Hàn Vũ Chân.
Hàn Vũ Chân nhận được điện thoại của Triệu Đại Vĩ, thấy hơi hiếu kỳ.
Đồng thời, trong lòng cũng có nhiều hơn một chút kỳ vọng.
Có thể là mong đợi Triệu Đại Vĩ có thể cho cô ta công việc làm ăn, cũng có thể là chờ mong chính bản thân Triệu Đại Vĩ.
Dù sao thì sau khi chồng của Hàn Vũ Chân qua đời, người đàn ông duy nhất có thể vừa ý cô ta cũng chỉ có mỗi Triệu Đại Vĩ.
Đối với cô ta, Triệu Đại Vĩ cũng có thể nói là có duyên để bắt đầu lại.
"Triệu tổng, muộn như vậy còn gọi cho tôi, nhất định là có chuyện quan trọng phải không?"
"Tôi muốn làm các trạm nghỉ chân ở cả hai phía của động Kỳ Hợp, dựa theo kích thước bình thường, chừng 30 mét, phải làm theo phong cách cổ xưa. Chị xem có thể sắp xếp một chút được không?"
Trong lòng Hàn Vũ Chân thật sự rất vui!
Lại là một vụ làm ăn.
Thực ra làm loại hình trạm nghỉ chân này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911215/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.