“Anh muốn tuyển tôi?” Đinh Nhu lấy tay che miệng, vẻ mặt hào hứng: “Nhưng có yêu cầu cao lắm đó!”
“Không hề gì, chỉ cần cô có năng lực thì không thành vấn đề.”
“Thế anh cần năng lực gì của tôi?” Đinh Nhu hỏi.
“Thư pháp!” Yêu cầu của Triệu Đại Vĩ rất đơn giản, đó chính là phải viết chữ thật đẹp: “Đinh Nhu, nếu chữ của cô đẹp, tôi có thể trả cho cô mức lương hàng tháng từ hai vạn tệ trở lên, cuối năm còn có lương thưởng nữa, đảm bảo thu nhập một năm của cô không dưới ba mươi vạn!”
“Hả?”
Cho dù là sinh viên tốt nghiệp của đại học Sơn Thành thì thu nhập khi mới tốt nghiệp cũng rất khó đạt đến mức ba mươi vạn.
Hơn nữa, Phong Lâm không thể so với thành phố lớn, chi phí sinh hoạt rất thấp. Ở Phong Lâm, thu nhập ba mươi vạn tệ cũng có được cuộc sống không thua kém gì với thu nhập năm trăm nghìn ở thành phố tuyến một.
Nghĩ đến đây, quả thực Đinh Nhu có chút dao động.
Nói thật, một cô gái như cô ta, sinh viên tốt nghiệp khóa chính quy hơn nữa lại còn là ngành văn học, không dễ gì có thể tìm được công việc như vậy.
Nhưng Đinh Nhu có suy nghĩ của riêng mình.
“Lương một năm ba mươi vạn mà muốn sai bảo tôi ư?” Đinh Nhu cười hỏi.
Triệu Đại Vĩ nhíu mày.
Tâm trạng chuyển đổi từ nghi hoặc đến tò mò, rồi lại như trong lòng có dự tính từ trước, anh nói: “Để tôi xem chữ của cô trước đã rồi nói sau.”
“Không vấn đề gì!” Đinh Nhu hơi kiêu ngạo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911205/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.