"Có người thì sao chứ, vì chị dâu tôi sợ nên tôi mới phải đi an ủi một chút, chuyện này cũng phạm pháp à?" Triệu Đại Vĩ nhỏ giọng cười khì khì.
"Ai sợ hả, chú đúng là biết kiếm cớ thật."
Trong hang núi có tia sáng, thế nên Tiền Mỹ Lâm cũng không sợ việc phải đi bộ vào hang núi, chưa kể bên cạnh còn có Triệu Đại Vĩ, vậy càng không việc gì phải sợ.
Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy Tiền Mỹ Lâm, chỉ ôm lướt rồi lập tức thôi, buông tay ra, giả mang dáng nghiêm chỉnh, tiếp tục tiến về phía trước.
"Anh Đại Vĩ." Phía sau bỗng có người kêu lên.
Triệu Đại Vĩ giật nảy mình.
Không phải là cảnh vừa nãy đã bị người bắt gặp rồi chứ? Nếu là thế, vậy quả là anh đã gây rắc rối nghiêm trọng cho chị dâu rồi, nhất định người trong thôn sẽ vịn vào đấy để nói.
Thật ra Triệu Đại Vĩ cũng không sợ, cùng lắm thì trực tiếp cưới chị dâu về luôn thôi.
Nhưng nếu cân nhắc đến cảm nhận của chị dâu Tiền Mỹ Lâm, anh vẫn cảm thấy tốt nhất là đừng để ai bắt gặp.
Triệu Đại Vĩ quay đầu.
Anh thở dài một hơi, bởi người anh nhìn thấy là Tôn Hồng Hồng.
Dựa theo những gì anh biết về Tôn Hồng Hồng, Hồng Hồng là một cô gái rất tốt, cũng rất thông minh, sẽ không nói lung tung.
"Là Tú Tú à, có chuyện gì thế?"
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Tôn Hồng Hồng thì mắt thoáng sáng bừng lên.
Tôn Hồng Hồng diện một chiếc váy rất đẹp, có vẻ là mua, dáng người cô ấy được tô đậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911192/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.