Người Triệu Đại Vĩ muốn tìm tên là Tiêu Mậu Toàn, ông ấy đã từng là một vị cảnh sát nhân dân nhưng sau đó bởi vì đuổi theo kẻ trộm, bị tên trộm đâm cho mấy nhát nên cơ thể bị thương, không thích hợp để tiếp tục công việc nữa, vì vậy ông ấy đành phải nghỉ làm về nhà.
Những năm gần đây, tuy rằng cơ thể của Tiêu Mậu Toàn cũng đã khôi phục được kha khá nhưng vết thương năm đó vẫn khiến ông ấy không làm được những việc quá nặng.
Vì vậy, đương nhiên nhà Tiêu Mậu Toàn còn nghèo hơn so với trước đây, ông ấy chủ yếu dựa vào tiền trợ cấp cho dân nghèo để sống qua ngày.
Mà hình như con trai Tiêu Mậu Toàn cũng không định học tiếp lên cấp 3 nữa bởi vì trong nhà thật sự không có tiền.
Triệu Đại Vĩ cảm thấy công việc lái du thuyền này không mệt, cũng rất nhẹ nhàng, đặc biệt là giai đoạn đầu, trên cơ bản cũng không cần phải làm mấy giờ.
Mà công việc như vậy vừa hay lại phù hợp với Tiêu Mậu Toàn.
Vậy nên Triệu Đại Vĩ đến nhà Tiêu Mậu Toàn.
“Chú Toàn.” Triệu Đại Vĩ gọi.
Tiêu Mậu Toàn làm công việc đan giỏ trúc.
Loại giỏ trúc chế tác thủ công này vừa chắc chắn lại vừa bền, đan được một cái là có thể cầm đến trên thị trấn bán được mười mấy tệ.
Tuy rằng không nhiều tiền nhưng nói chung cũng là một công việc.
Thật ra trước kia, khi Triệu Đại Vĩ kêu gọi thôn dân lên núi hái thuốc, Tiêu Mậu Toàn cũng đi, hơn nữa còn kiếm được một khoản.
Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911172/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.