"Còn chưa đi con đường kia, có thể đi qua không?" Vương Đại Trụ hơi hoài nghi, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất, cho nên anh ta chỉ có thể nói: "Đúng vậy, không còn biện pháp khác."
"Có đi được hay không thì phải đi mới biết, nhưng tôi nghĩ tỷ lệ đại khái là vẫn có thể đi qua."
Triệu Đại Vĩ khá có lòng tin đối với điều này.
Mô phỏng xong phương án, nói làm là làm.
Đầu tiên, Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Nhã, yêu cầu tài xế lái xe xuống lấy cá, hôm nay tạm thời không tới, chờ thông báo.
Ngay sau đó, anh lại để Hàn Vũ Chân ở biệt thự tạm thời đình công buổi sáng, chờ buổi chiều xem có cách nào tiếp tục công việc hay không.
Sau đó, anh, Vương Đại Trụ, Lương Thu Võ và ba người khác đi theo anh em của Lương Thu Võ vận chuyển nấm từ trong sơn động về sông Thanh Thủy.
Cuối cùng ba người Triệu Đại Vĩ, Vương Đại Trụ và Lương Thu Võ chia ra lái thuyền thẳng về phía trước theo dòng sông, để xem liệu dòng sông có thể nối liền với đường bộ hay không.
Lúc này, một đám người đang ngồi dàn hàng, chèo thuyền với tốc độ rất chậm để tránh tai nạn ngoài ý.
"Cảnh ở đây rất đẹp."Vương Đại Trụ nói: "Không ngờ thế giới bên ngoài thôn chúng tôi cũng có nơi xinh đẹp như vậy!"
"Không nên khinh thường, nói không chừng sông Thanh Thủy có rắn nước, thậm chí là trăn anaconda!"
Lần đầu tiên Triệu Đại Vĩ đi tới nơi này, nên anh luôn duy trì tính cảnh giác.
"Anh Vĩ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911164/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.