Chương trước
Chương sau
Lâm Tuyết Nhã lái chiếc Camry chở Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng đi tới chỗ bán hàng điện tử, cũng chính là nơi để xe ba bánh của Triệu Đại Vĩ.
Trong lòng Tôn Hồng Hồng có một đống nghi vấn rất muốn nói ra, nhưng lại thẹn thùng không nói.
Thấy Tôn Hồng Hồng muốn nói lại thôi, Triệu Đại Vĩ nói: “Có phải em muốn hỏi khi nào thì anh trở thành ông chủ khách sạn không?”
“Vâng!”
Tôn Hồng Hồng chỉ biết Triệu Đại Vĩ đi đến khách sạn để bán nấm và túi thơm, nhưng thật sự không hề nghe nói Triệu Đại Vĩ trở thành ông chủ của khách sạn.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thực ra trước đó anh dùng nấm để nhập cổ phiếu, sau đó trở thành ông chủ khách sạn.”
“Như vậy cũng được sao?”
Tôn Hồng Hồng vô cùng kinh ngạc, lại cảm thấy quá mức ly kỳ.
Lâm Tuyết Nhã chứng nhận nói: “Là như vậy, hiện tại Triệu Đại Vĩ là ông chủ lớn của khách sạn bọn chị, rất lợi hại. Em gái, chị thấy quan hệ giữa em và Triệu Đại Vĩ không tệ, hay là ôm chặt cái đùi Triệu Đại Vĩ này đi, bảo đảm về sau cả đời em không phải lo cơm áo.”
“Ha ha ha, hiện tại em đã ôm chặt bắp đùi của anh Đại Vĩ rồi!”
“Hả?”
Đầu óc Lâm Tuyết Nhã vừa chuyển, lập tức cười nói: “Chị hiểu rồi, nhất định là Đại Vĩ đã giao nhiệm vụ bán túi thơm online cho em.”
“Lâm tổng cũng biết sao?” Tôn Hồng Hồng há hốc mồm, hoàn toàn có thể nhét vừa một trái quýt.
“Trang mạng là do chị tạo, chị có thể không biết sao?”
Tôn Hồng Hồng ngồi tại chỗ không nói gì, lòng thầm nhủ hoá ra là như vậy!
Tới chỗ bán hàng điện tử.
Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng xuống xe.
Tạm biệt Lâm Tuyết Nhã, Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng chuẩn bị về nhà.
Ọt ọt ọt!
Tôn Hồng Hồng đã đói đến mức bụng phát ra âm thanh.
Cô ấy vô cùng ngượng ngùng cúi đầu, lôi kéo góc áo của Triệu Đại Vĩ: “Anh Đại Vĩ, về thôi!”
“Hay là quay lại đi, trước tiên lấp đầy bụng đã!”
“Đều tại anh, đáng lẽ nên ăn no rồi mới đi!” Triệu Đại Vĩ nửa thật nửa đùa.
“Như vậy không được, anh Đại Vĩ, vừa nãy anh chịu thiệt thòi như thế, rời đi mới phải. Ngay cả em cũng bực bội.” Tôn Hồng Hồng vô cùng hối hận: “Em thật sự không biết đám người Chu Hồng Hồng sẽ biến thành như vậy.”
“Có thể vốn đã như vậy rồi, chỉ là em quá đơn thuần mà thôi.” Triệu Đại Vĩ kéo tay của Tôn Hồng Hồng: “Đi, hình như gần đây có một quán mì, chúng ta tới đó ăn mì đi.”
Quán mì không đông khách lắm, cửa tiệm cũng không lớn, là một hàng quán bình thường.
Triệu Đại Vĩ gọi hai tô mì thịt bò, lại bỏ thêm trứng chần nước sôi, còn có một cái đùi gà.
Tôn Hồng Hồng nói: “Anh Đại Vĩ, đùi gà cho anh.”
“Đây là gọi cho em, ăn đi.” Triệu Đại Vĩ gắp đùi gà bỏ vào trong tô của Tôn Hồng Hồng.
Tôn Hồng Hồng xấu hổ, trong lòng lại rất vui vẻ, vội vàng gắp trứng chần nước sôi cho Triệu Đại Vĩ: “Anh Đại Vĩ, anh ăn trứng của em đi.”
Cả người Triệu Đại Vĩ sửng sốt, cảm thấy những lời này thật kỳ lạ.

Về đến trong thôn.
Triệu Đại Vĩ chỉ cho Tôn Hồng Hồng làm thế nào để truy cập vào trang bán hàng online, sau khi nhận đơn đặt hàng thì làm thế nào để gửi chuyển phát nhanh.
Mấy chuyện này cũng không khó, hơn nữa Tôn Hồng Hồng đã tốt nghiệp trung học, chút chuyện này vẫn có chút hiểu biết.
“Em hiểu rồi!”
Tôn Hồng Hồng mày mò điện thoại một hồi, thao tác bán hàng như nước chảy, sau đó vui vẻ kêu lên.
Đúng lúc chỗ bán hàng điện tử bên kia giao máy vi tính tới, đồng thời hỗ trợ lắp đặt máy vi tính.
Triệu Đại Vĩ nói: “Hồng Hồng, nếu không buôn bán, em có thể lên mạng tuyên truyền túi thơm của chúng ta một chút, có thể nhìn xem người khác bán hàng online thế nào, nâng cao kiến thức một chút.”
“Vâng!”
Nhìn máy vi tính mới, còn có màn hình lớn bằng màn hình TV, Tôn Hồng Hồng cảm xúc dâng trào.
Nằm mơ cũng muốn có một chiếc máy vi tính cho riêng mình, thế nhưng cô ấy vốn không có tiền mua, cũng chỉ có thể hâm mộ nhìn người khác chơi mà thôi.
Cuối cùng thì bây giờ cô ấy cũng có được một chiếc máy vi tính cho riêng mình.
“Hồng Hồng!”
Mấy người bạn của Tôn Hồng Hồng thấy cô ấy trở về, tìm Hồng Hồng để chơi.
Đúng lúc bọn họ thấy máy vi tính của Tôn Hồng Hồng, trong khoảnh khắc lập tức ánh mắt bọn họ lộ ra quang mang ước ao và đố kỵ!
“Trời ơi, Hồng Hồng, máy vi tính này là anh Đại Vĩ mua cho cậu sao?”
“Hồng Hồng, máy tính này đẹp quá nhỉ? Có phải là rất đắt hay không?”
“Hồng Hồng, tớ hâm mộ cậu muốn chết!”
Bọn họ cũng không có máy tính mà chơi, cho nên khi nhìn thấy máy vi tính mới đẹp như thế, ngay cả chạm vào cũng đều có cảm giác xa xỉ!
Thấy mọi người kích động như vậy, trong lòng Triệu Đại Vĩ thầm nhủ thôn Đại Long thật sự là quá nghèo.
Ngay cả các thôn làng khác hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có nhà có máy vi tính, hơn nữa cũng đã quen tay với máy vi tính và điện thoại di động.
Thế nhưng ở thôn Đại Long, rất nhiều người nhìn thấy máy vi tính đã cảm thấy ước ao, thậm chí còn xem máy tính như là biểu tượng cho sự phú quý và phát đạt.
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Đại Vĩ cũng nảy sinh tâm tư nhất định phải khiến cho thôn Đại Long trở nên giàu có.
Tuy nhiên lúc này Triệu Đại Vĩ còn có chuyện khác cấp bách hơn.
“Hồng Hồng, em và mọi người trò chuyện đi, anh đi tuyên truyền giới thiệu túi thơm.”
Bởi vì dù sao túi thơm cũng chỉ có một chút tiếng tăm ở thành phố Phong Lâm bên này, còn ngoài Phong Lâm ra thì không có ai biết.
Triệu Đại Vĩ không thể trông cậy vào người dân ở mỗi thành phố Phong Lâm này được. Mọi người có thể mua túi thơm của anh ở trên mạng, cho nên để có thể làm cho công chuyện làm ăn mở rộng ra toàn quốc, anh phải hết sức tuyên truyền!
Sau khi về đến nhà, Triệu Đại Vĩ nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề này.
Anh muốn tuyên truyền thì chỉ có mấy loại phương án.
Một là quảng cáo, ví dụ như đưa đồ mình bán lên quảng cáo, tìm người acc VIP hoặc là các UP nổi tiếng để đăng quảng cáo.
Cách thứ hai chính là mời ngôi sao làm người đại diện, về mảng này thì anh tạm thời không tính tới.
Còn cách thứ ba là tự đi quảng cáo, ví dụ như quay video đăng lên các nền tảng như Douyin để thu hút nhiều người mua.
Cân nhắc đến chuyện phần lớn số tiền đều được bỏ vào xây nhà, hơn nữa nếu như quảng cáo hàng loạt thì hơn mười vạn tệ cũng chỉ như muối bỏ biển, Triệu Đại Vĩ chỉ có thể cắn môi lựa chọn cách thứ ba.
Ngược lại thì bây giờ anh cũng không quá gấp chuyện bán túi thơm online.
Suy nghĩ một lát, anh gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Nhã, bảo cô ấy gia tăng tuyên truyền ở trong khách sạn, báo cho mọi người biết túi thơm không chỉ có ở khách sạn mà còn có thể thông qua phương thức online để mua hàng.
Có lẽ đơn đặt hàng trên con đường này sẽ không nhiều lắm, hơn nữa cơ bản đều là khách hàng trong thành phố Phong Lâm nhưng đây lại là một loại phương thức để mở rộng việc bán hàng trực tuyến.
Lâm Tuyết Nhã tán thành nói: “Ông chủ lớn, bây giờ cậu là ông chủ của tôi, đương nhiên cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Chị Tuyết Nhã, chị còn có cách nào không tốn tiền mà có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền không?” Triệu Đại Vĩ quyết định tiếp thu ý kiến của quần chúng.
Lâm Tuyết Nhã ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Có chứ.”
“Gây ra một tin tức lớn, vì dụ như đàn ông ở thành phố Phong Lâm khốn khổ vì tình, không mặc quần áo chạy như điên ra đường các kiểu. Khẳng định là tiếp theo truyền thông sẽ đến để phỏng vấn cậu, đến lúc đó cậu thuận theo thời thế quảng cáo, tuyệt đối sẽ hot lắm!”
Triệu Đại Vĩ muốn mắng người.
Nhưng mà Lâm Tuyết Nhã đã mắng trước: “Đại Vĩ, thiên hạ làm gì có chuyện nào tốt như vậy, cậu căn bản là đang suy nghĩ không thực tế! Cứ dùng tiền mà tuyên truyền, đây chẳng phải là cách hữu hiệu nhất sao?”
Triệu Đại Vĩ bị nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nói: “Được rồi, chờ tôi có tiền, tôi nhất định sẽ đưa lên quảng cáo!”
Nhưng trước lúc này, anh quyết định thử cách của mình đã.
Nghĩ tới đây, anh gọi chị dâu Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, tôi có chuyện muốn nhờ chị giúp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.