Khi Triệu Đại Vĩ về đến nhà đã hơn chín giờ tối.
Tiền Mỹ Lâm còn chưa ngủ, cô ấy đang chờ anh trở lại.
Ở trên đỉnh đầu Tiền Mỹ Lâm là bóng đèn điện kiểu cũ, tản ra ánh đèn mờ nhạt, chiếu ở trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiền Mỹ Lâm.
"Chị dâu, chị đang chờ tôi à?"
"Ừm."
"Chờ tôi ngủ chung?" Triệu Đại Vĩ truy hỏi.
"Đúng vậy, trễ như vậy mà chú không trở lại, chị dâu cũng không ngủ được." Tiền Mỹ Lâm muốn nói lại thôi, nhưng cô ấy vẫn nói: "Đại Vĩ, chú... Sao trễ như vậy mới trở về?"
Cô ấy vuốt ve ngón tay của mình, tâm trạng lo lắng mà thấp thỏm, rất sợ nghe được nội dung cô ấy không quá muốn nghe từ trong miệng Triệu Đại Vĩ.
"Tôi đến khách sạn. Bắt đầu từ hôm nay, khách sạn Trường Ca Thái Vi kia cũng có một phần của Triệu Đại Vĩ tôi."
"Chú đến khách sạn?" Tiền Mỹ Lâm hơi hồi hộp một chút, cảm thấy không lành, nhưng sau khi nghe được nửa đoạn, tâm trạng của cô ấy đã khá hơn nhiều: "Chú làm ông chủ? Không thể nào? Chú nào có tiền gia nhập vào cổ phần khách sạn của người ta..."
"Dùng nấm thế chấp là được, nấm cũng là tài sản."
Triệu Đại Vĩ không noia thật hoàn toàn, chủ yếu là sợ Tiền Mỹ Lâm cảm thấy quá hoang đường, mà cho là anh nói láo.
"Như vậy cũng được à." Tiền Mỹ Lâm quyến rũ, vui vẻ nói: "Đại Vĩ, vậy bây giờ chú cũng là ông chủ lớn."
"Cho dù là ông chủ lớn, tôi vẫn là Đại Vĩ của chị dâu."
"Miệng ngọt thế, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911110/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.