Vương Hổ nghe Triệu Đại Vĩ nói, tức đến nỗi muốn ói máu, hung hăng hừ một tiếng, anh ta lại tiếp tục đi ra ngoài.
"Ba!" Triệu Đại Vĩ đột nhiên nói.
Vương Hổ không hiểu gì, cũng chẳng nghĩ nhiều vẫn thong dong rời đi.
"Hai!"
Triệu Đại Vĩ lại nói.
Cách làm như vậy đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người tại đây, nhưng bọn họ đều không biết Triệu Đại Vị đang dở trò gì.
Ngay cả Ngụy Tử Phù cũng không biết Triệu Đại Vị muốn làm gì.
Có điều Vương Hổ muốn rời đi nhẹ nhàng như vậy quả là mơ tưởng hão huyền.
Cô nghĩ lát nữa sẽ tự mình gọi điện cho cha của anh ta Vương Lực Hùng, để ông ta dạy dỗ con trai mình thật tốt.
"Một!" Triệu Đại Vĩ nói lần cuối.
"Cố làm ra vẻ huyền bí."
Vương Hổ rời đi không thèm quay đầu lại.
Nhưng mà.
Mới đi được nửa bước, đầu của anh ta lập tức vô cùng đau đớn, ngay sau đó liền cúi người ôm đầu lăn lộn trên đất.
"Triệu Đại Vĩ, mày đã làm gì với tao?"
Vương Hổ đầu đầy mồ hôi, sự đau đớn kịch liệt, khiến cho anh ta muốn ngất đi để không phải chịu đựng nỗi khổ này.
"Đúng thế, Triệu tổng, đây rốt cuộc là làm sao, Vương thiếu là con trai của Vương đổng, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong khách sạn được." Tạ Trường Quân và Trần Giang Sinh đều rất căng thẳng.
Triệu Đại Vĩ nhún vai: "Hai người nhìn tôi làm gì, nói cứ như là do tôi làm vậy. Rõ ràng là anh ta tự mình phát bệnh, liên quan gì tới tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911108/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.