Triệu Đại Vĩ lúng túng cúi gằm mặt xuống, chưa biết nên đáp lời của Trịnh Lệ Cúc như nào.
Trịnh Lệ Cúc xua xua tay: “Vậy tôi về trước đây.”
“Vâng.”
Đợi Trịnh Lệ Cúc rời đi, Triệu Đại Vĩ tắm rửa sạch sẽ, rồi nhanh chóng vào thôn gọi người, lái chiếc xe moto ba bánh đi vào núi.
Đến núi.
Triệu Đại Vĩ hái được mấy giỏ nấm lớn một cách dễ dàng và chuyển chúng ra bên ngoài núi.
Thôn dân ở ngoài núi mau chóng đặt những giỏ nấm này lên chiếc xe moto ba bánh của anh.
Triệu Đại Vĩ nói: “Mọi người làm xong thì đứng ở chỗ xe moto ba bánh đợi tôi, tôi có chút chuyện phải làm.”
“Được!”
Khoản tiền lương mà Triệu Đại Vĩ trả cho mấy người đó bằng thu nhập cả một ngày làm việc của họ, nên họ đứng ở bên đường đợi thêm một lúc cũng không có vấn đề gì.
“Làm túi thơm xua đuổi côn trùng, rắn rết cho thím Lệ Cúc và Hồng Hồng thì phải tìm được những vị dược liệu này.”
Triệu Đại Vĩ vào trong núi tìm chúng.
May mắn thay, những vị dược liệu này rất dễ bắt gặp và không quá khó tìm, nên anh không mất quá nhiều thời gian để hái hết chỗ dược liệu đó.
Đúng lúc chuẩn bị rời đi, anh bỗng nảy ra một ý nghĩ.
“Đúng rồi, mình có thể làm túi thơm xua đuổi côn trùng, rắt rết thì đương nhiên cũng có thể làm những loại túi thơm khác.”
“Bây giờ, nhiều người trong nội thành ngủ không ngon giấc, phải dùng đến thuốc ngủ, mà loại thuốc đó rất có hại cho sức khỏe. Nếu mình làm túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911086/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.