Nghe thấy Chu Quỳnh hét toáng, Triệu Đại Vĩ chỉ cảm thấy buồn phiền, hơi tức giận nói: "Yên lặng! Phẩm chất cần thiết đâu rồi?”
Trong bất kỳ bệnh viện nào, sự yên tĩnh là phẩm chất cần thiết.
Thật sự không thể hiểu nối, rõ ràng người này là một bác sĩ, thế nhưng lại không biết rằng nên giữ im lặng khi bác sĩ khám bệnh sao?
Chu Quỳnh bị mắng, khuôn mặt già nua của bà ta lập tức đỏ bừng, nhưng bà ta cũng không được gì nữa.
Dù sao thì Triệu Đại Vĩ đang làm người khám bệnh, mà bà ta lại gây ồn ào, đây chính là sự thật không thể thay đổi!
Phùng Giai còn nói: "Bác sĩ Chu, để anh Triệu xem thử khám đi. Nếu có tác dụng, thì sẽ biết ngay thôi, bây giờ vội vàng đưa ra kết luận, thật sự không tốt lắm.”
Chu Quỳnh gật đầu: "Cậu khám đi, tôi không nói nữa.”
Triệu Đại Vĩ cảm thấy thoải mái hơn một chút, tập trung bắt mạch cho Ngụy Tử Phù.
Nắm lấy bàn tay nhỏ của Ngụy Tử Phù, trái tim nhỏ bé của Triệu Đại Vĩ bỗng đập loạn nhịp.
Ở gần một người xinh đẹp tuyệt thế như vậy, e rằng ngay cả một người đàn ông có định lực tốt cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Khống chế những suy nghĩ đang phân tán trong đầu, Triệu Đại Vĩ tập trung vào việc cảm nhận sự thay đổi mạch đập của Ngụy Tử Phù.
Trong khoảng một phút, khi Chu Quỳnh sắp quýnh cả lên, thì Triệu Đại Vĩ đột nhiên nói: "Cô Ngụy, bệnh của cô chắc là ung thư tuyến tụy? Hình như cô Ngụy bị ung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911082/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.