“Đại Vĩ, tự dưng cậu nhìn tôi như thế làm gì?” Chú ý đến ánh mắt của Triệu Đại Vĩ, sắc mặt Hứa Thục Quân hơi ửng hồng.
“Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy chị càng ngày càng đẹp…”
“Hả, thế sao?”
Hứa Thục Quân vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Chắc đó là phương thuốc dưỡng trắng da mà cậu đưa đã có tác dụng. Sau khi tôi sử dụng thuốc của cậu, thực sự cảm thấy sắc mặt tốt hơn rất nhiều.”
Triệu Đại Vĩ kinh ngạc.
Anh chỉ tùy ý nói một lời bào chữa, kết quả Hứa Thục Quân thực sự đáp lại.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh lập tức dùng mấy đề tài khác để che đậy cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
…
Ở khách sạn Vân Nam.
“Hiệu suất của chúng ta hôm nay thế nào?” Trương Thu Hương không có sự cản trở của Tô Chấn Nghiệp cũng rất quyết liệt trong việc đổi mới khách sạn Vân Nam.
Cô ta mạnh dạn liên hệ với các lái buôn vùng duyên hải, thu mua hải sản với giá khá rẻ và thuê đầu bếp hải sản với hy vọng sẽ tăng doanh thu của Vân Nam bằng cách như vậy.
Nói ra thì doanh thu hàng năm của khách sạn Vân Nam cũng hơn hai tỷ, doanh thu trung bình mỗi tháng hơn một nghìn vạn, gần hai nghìn vạn, doanh thu hàng ngày khoảng sáu mươi vạn đến bảy mươi vạn.
Nếu là lúc trước, số liệu này chắc chắn là số liệu hàng đầu trong ngành khách sạn ở thành phố Khâu Dã.
Nhưng bây giờ, số liệu này có chút bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/3290482/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.