Tô Chấn Nghiệp run rẩy cầm điện thoại.
Mặt của ông ta như ăn phải trái khổ qua, nhìn Triệu Đại Vĩ, nửa ngày cũng không thể hạ quyết tâm gọi điện cho người của mình.
Trương Thu Hương cực kỳ lo lắng.
Nhưng câu nói của Triệu Đại Vĩ khiến cô ta lập tức tỉnh ngộ.
Triệu Đại Vĩ cứu cô ta là tình cảm, không cứu cha mẹ cô ta, đó là an phận!
Triệu Đại Vĩ không cần phải quan tâm cha mẹ của cô ta sống chết ra sao!
Cô ta được Triệu Đại Vĩ cứu, đó đã là ân huệ, sao cô ta còn muốn cầu xin anh nhiều điều như vậy?
Nghĩ đến điều này, cô ta cũng không còn mặt mũi nào để cầu xin.
Cô ta hiểu rất rõ, một khi đã bị người khác nắm được nhược điểm thì chỉ có thể mặc người xâu xé.
Ngược lại, người không có nhược điểm lại đi được xa hơn.
Triệu Đại Vĩ cầm điện thoại chụp Tô Chấn Nghiệp.
Tô Chấn Nghiệp do dự hồi lâu, cuối cùng ông ta vẫn buông điện thoại trong tay xuống, đồng thời cũng tha cho cha mẹ của Trương Thu Hương dùng để uy hiếp quyền lực của Triệu Đại Vĩ.
Nhưng ông ta vẫn quyết định đánh cuộc vận may, nói: “Triệu tổng, không thì như thế này đi, tôi lập tức cho người thả cha mẹ của Trương tổng ra, sau đó cậu tha cho tôi, thế nào?”
“Tôi biết quan hệ giữa Trương tổng và cậu không tệ, bây giờ cậu có thể cứu cha mẹ của Trương tổng mà không có một chút tổn hại gì, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/3290473/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.