Hứa Thục Quân đưa Triệu Đại Vĩ đến chỗ xe của mình. Bởi vì không xa lắm nên bình thường cô ta toàn đi bộ thẳng tới Long Hồ, phần lớn thời gian đều để xe bám bụi trong nhà để xe của tiểu khu.
Triệu Đại Vĩ theo sau Hứa Thục Quân lên xe BMW 3-Series của cô ta.
Hứa Thục Quân ngồi vào ghế lái nói: “Hôm nay chúng ta đến hồ Triều Lâm của Khâu Dã, đây là một hồ rất nổi tiếng ở Khâu Dã chúng tôi. Nhưng chúng ta không đến nơi náo nhiệt nhất mà đi đến vùng nông thôn ở gần hồ. Nghe nói ở đó có nhiều quán ăn của các hộ nông dân rất đặc sắc, hương bị không tồi, với cả cũng lâu rồi tôi không trở lại đó, nhắc đến đây cũng thấy nhớ khung cảnh thôn quê.”
Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ, nhiều người sống ở nội thành lâu đều có suy nghĩ như vậy.
Thích sự yên bình của miền quê, thích một miền quê xa những thứ xô bồ, náo nhiệt. Nhưng thực tế, sống ở nông thôn lâu ngày trái lại có nhiều bất tiện.
Điểm này Triệu Đại Vĩ cảm nhận một cách sâu sắc. Nhưng anh khá thích thôn Đại Long, không nói đến cảnh non xanh nước biếc, ở đây còn có rừng rậm tươi tốt, trong đó núi Đảng Khấu là khu vực nguy hiểm nhất, hiện tại chỉ có một mình anh vào được. Loại hưởng thụ độc quyền này cũng có thể xem như một thú vui.
“Được, tôi không quen với Khâu Dã nên chị làm chủ, chỉ cần không bán tôi đi là được.”
Hì hì.
Hứa Thục Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/3290456/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.