Có thể cơn mưa này quá trùng hợp, thêm trên dự báo thời tiết không nói hôm nay có mưa, nên các ông lớn trong phòng họp đều ngạc nhiên vô cùng!
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Triệu Đại Vĩ, trong mắt toát lên vẻ không thể tin được, và lờ mờ hoảng hốt.
Triệu Đại Vĩ đến trước mặt Hà Long Cường, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Anh nhếch miệng: “Thả Tương Tử Phi ra.”
Lúc này không ai nhúc nhích.
Tay Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng đặt lên vai Hà Long Cường, thờ ơ nói: “Không nghe tôi nói gì sao? Thả Tưởng Tử Phi ra.”
Lúc này, mọi người mới biết Hà Long Cường bị Triệu Đại Vĩ ép.
Hà Long Cường sững sờ ngẩng đầu.
Vì ông ta ngồi, Triệu Đại Vĩ đứng nên ông ta chỉ có thể ngước nhìn Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ vỗ vỗ sau cổ Hà Long Cường.
Ầm ĩ một chút, bản thân Hà Long Cường cũng ý thức được mình quá sơ ý bị Triệu Đại Vĩ bắt cóc!
“Thả người!” Ông ta kêu to: “Mau thả người!”
Thật ra, bên cạnh Hà Long Cường có rất nhiều người giải, hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn cho Hà Long Cường, nhưng trận mưa bên ngoài vừa nãy quá kỳ lạ, nên thu hút sức chú ý của mấy người này, bao nhiêu đều bị bên ngoài hấp dẫn.
Triệu Đại Vĩ nhân lúc này, tận dụng triệt để thời gian giải quyết dứt khoát!
Về trận mưa vừa nãy, đương nhiên không phải trùng hợp.
“Long Vũ Điển” của anh đã tu luyện đến tầng tương đối cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/3290451/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.