“Đi nhanh đi nhanh.” Bảo vệ đuổi Triệu Đại Vĩ ra cửa khách sạn.
Triệu Đại Vĩ thở dài, cảm thấy việc tới tận cửa chào hàng đúng là không nên, nếu có cách khiến bọn họ cầu xin anh bán nấm cho bọn họ thì tốt biết bao.
“Không được, phải nghĩ biện pháp thôi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Triệu Đại Vĩ vừa mới đi thì Lâm Tuyết Nhã cũng tới cửa khách sạn: “Anh Lưu, tôi có chuyện muốn nhờ anh hỏi hộ.”
Người bảo vệ vừa mới đuổi Triệu Đại Vĩ đi họ Lưu, gọi là anh Lưu.
Anh Lưu nghe vậy thì vừa mừng vừa lo: “Tổng giám đốc Lâm, cô có chuyện gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
“Ừm, tôi nghe nói nhà anh ở trong núi đúng không?”
“Đúng vậy, một ngọn núi rất lớn.”
“Vậy thì anh Lưu có thể giúp tôi hỏi xem ở chỗ các anh có người thu mua nấm dại không, bảo người đó mua một ít nấm dại cho khách sạn của chúng ta.”
“Hả?”
Nghe thấy lời nói của Lâm Tuyết Nhã, anh Lưu bảo vệ thoáng giật mình, đột nhiên nghĩ tới cái tên nông dân vừa nãy, trên lưng đeo bốn túi da rắn rất bẩn, muốn vào bán nấm dại!
“Tôi nói là tôi muốn nhờ anh hỏi một chút xem có người có thể thu mua nấm dại với số lượng lớn hay không.” Lâm Tuyết Nhã nói.
Sắc mặt anh Lưu bảo vệ vừa xấu hổ vừa khó coi như màu gan lợn.
“Anh Lưu, có thể tìm được người như thế không?” Lâm Tuyết Nhã tiếp tục hỏi.
Nhưng mà anh Lưu không trả lời Lâm Tuyết Nhã mà lại chạy như điên ra bên ngoài!
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/244709/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.