Tôi thở phì phì lao vào nhà Cố Nguyên, hét lên với Neil: “Nhà bếp ở đâu? Tôi muốn đi mở nắp bình gas cho hai thằng tồi các cậu cùng chết cho rồi!”
Neil giơ tay chỉ về phía sau, “Đi đến hết đường rồi rẽ trái.”
Bị thái độ hờ hững của Neil làm cho tức mình, tôi lao về hướng bếp, nhưng không phải đi mở nắp bình gas cũng không phải muốn tìm con dao chém chết hai kẻ họ, dù gì, tôi cũng không muốn cái mạng mình dính vào đó. Tôi đã từng nghĩ ra bao nhiêu cách chết cho mình, cho dù không được chết trong cảnh ra đi êm ái dưới cái nhìn lưu luyến tiễn đưa của Giản Khê mái đầu bạc trắng và lũ con cháu đầy đàn, thì ít ra cũng không thể chết chung với hai thằng gay trong một khu căn hộ cao cấp tập trung toàn bọn quái thai của Phố Đông này được.
Cái chuyện chém người, có một mình Đường Uyển Như là đủ lắm rồi.
Tôi chỉ muốn uống một ngụm nước, trải qua một ngày giày vò đầy biến cố, tôi đã quá choáng váng rồi.
Nhưng khi tôi đi đến cửa bếp, kẻ choáng váng hóa ra lại không phải là tôi.
Lúc Cố Nguyên mình trần như nhộng nhìn thấy tôi, anh hét lên một tiếng “Jesus Christ!” rồi chui tọt vào nhà tắm.
Tôi cầm ly nước, mãi nửa phút sau vẫn chưa hoàn hồn, thật khó tưởng tượng nổi. Trong tích tắc đó, tôi đã vứt cơn phẫn nộ của mình ra khỏi trí óc, đương nhiên là quên luôn cả mục đích đi vào bếp để làm gì. Cuối cùng, tôi hiểu ra vì sao trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thoi-dai/9329/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.