Khi Đường Uyển Như nhìn rõ được bóng người cao to trong bóng tối đó là Vệ Hải, trong nháy mắt tiếng kêu điên cuồng như lợn bị chọc tiết chợt biến thành tiếng rên điệu đà như chuông bạc leng keng, đồng thời nó ôm lấy ngực, hai chân chụm lại thành tư thế “kawaii”[13] của các thiếu nữ Nhật Bản, cất giọng yếu ớt tựa Lâm Đại Ngọc: “Đằng kia có con ma nữ, thật đáng sợ, làm người ta chết khiếp lên được!”
Trước sự biến hóa đột ngột của Đường Uyển Như, Vệ Hải có vẻ không kịp phản ứng ngay, như kiểu đột ngột bị người khác giáng vào mặt một cú thôi sơn vậy. Anh còn đang nghĩ xem nên trả lời ra sao, thì “ma nữ” trong góc phòng đột nhiên cất tiếng: “Nói vớ vẩn cái gì! Cả nhà cô là ma nữ thì có! Đồng hồ của tôi có dạ quang, tôi chỉ muốn xem giờ một chút thôi!”
Vệ Hải quay đầu nhìn, thì ra là một thành viên trong đội dự bị của trường.
“Bạn cũng bị nhốt trong này à?” Anh hỏi.
Cô gái kia gật đầu, đồng thời lườm Đường Uyển Như đầy ác ý.
Vệ Hải quay đầu lại nhìn, Đường Uyển Như vẫn giữ một tư thế quái dị mà người bình thường trong bất kỳ tình huống nào cũng không thể tạo ra được, cảm giác giống như bà cô thứ hai của Marilyn Monroe sau khi uống say, làm động tác chổng ngược trồng cây chuối kiểu Hip-Hop.
“Tớ sợ quá.” Đường Uyển Như nói yếu ớt.
Cả một buổi tối, trong đầu Đường Uyển Như lặp đi lặp lại chỉ mỗi một câu: “Trong tivi chẳng phải thường xuyên diễn cảnh nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thoi-dai/9326/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.