Cố Ly cầm điện thoại bước ra bên ngoài, đứng trên khoảng đất trồng cỏ phía sau nhà ăn. Sắc mặt nó rất khó coi, trắng bợt trắng bạt. Nó nói vào điện thoại: “Điên à? Anh gọi điện cho tôi làm gì chứ?”
Nó cúi đầu, nghe điện thoại, một lát sau, nói: “Cần bao nhiêu?”
Lại một lát tiếp theo, nó nói: “Vậy nhắn tin số tài khoản vào máy này. Tôi bảo người chuyển cho.”
Nói dứt lời, Cố Ly ngắt máy.
Nó đứng trong màn đêm, phía xa xa có một nhóm sinh viên đang lục tục bước vào nhà ăn. Bọn họ mặc quần áo bình thường, xa cách với thế giới hàng hiệu vây quanh nó biết chừng nào. Nhưng vào lúc đó, nó đột nhiên ao ước mình là một người trong số họ, một kẻ bình thường nhất. Xa rời thế giới của mình, xa rời cái thế giới tựa như lốc xoáy của chính mình.
Điện thoại di động có tiếng “tít tít”. Nó xem tin nhắn, là một dãy số tài khoản. Sau đó nó gọi điện thoại cho một trợ lý ở công ty của ba nó tên là A Chen.
“A lô, A Chen à, tôi là Cố Ly. Lát nữa tôi gửi cho anh tin nhắn số tài khoản và tên người nhận, anh giúp tôi chuyển khoản vào đó năm nghìn tệ được không? Tôi sẽ gửi lại riêng anh sau... Được rồi, cảm ơn.”
Cố Ly tắt máy. Nó tiếp tục gọi một số khác, sau hai hồi chuông liền có người nghe: “Tôi đã bảo người ta chuyển tiền rồi. Còn nữa, tôi cảnh cáo cho anh biết, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng đấy! Đừng có lấy chuyện này uy hiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thoi-dai/9321/chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.