"Doanh vương phi quả là quan tâm Vương gia nhà ta đấy"
Vân Khương Mịch cầm chén trà, tựa tiểu phi tiêu nhìn nàng ta một cái: "Chẳng lẽ nhiều năm qua như vậy mà trong lòng Doanh vương phi vẫn chưa bỏ được ngài ấy sao?"
Chỉ một câu nói mà sắc mặt của vài người ở đây trở nên cực kỳ khó coi.
Nhất là Mặc Vân Khinh.
Tần Nghiên Tuyết kinh ngạc. Nàng ta không ngờ Vân Khương Mịch dám nói ra việc này!
Mấy năm qua, việc này vẫn canh cánh trong lòng bọn họ. Mặc dù nàng ta đã gả cho Mặc Vân Khinh, đã sinh cho hắn ta hai con gái, nhưng hắn ta vẫn nghi ngờ nàng ta.
Cho rằng nàng ta không quên được Mặc Phùng Dương. Có trời đất chứng giám, nàng ta chưa từng quá thân mật với Mặc Phùng Dương.
Vẻ mặt của Mặc Phùng Dương tối lại, không vui mà quát lên với Vân Khương Mịch: "Nói linh tinh gì đó! Nếu còn cứ nói hươu nói vượn thì lui xuống đi!"
"Vương gia, thiếp thân không nói linh tinh, trong lòng ngài hiểu rõ mà. Bốn năm trước, vị Doanh vương phi này có công gắng sức muốn làm gì, thiếp thân rõ ràng hơn mọi người nhiều"
Vân Khương Mịch cười lạnh. Trước giờ nàng vẫn luôn là người có thù sẽ báo.
Nếu không phải nàng của bốn năm trước quá yếu đuối, nhất định sẽ không để Tần Nghiên Tuyết sống thoải mái bốn năm trời.
Hôm nay nàng sẽ làm việc của năm ấy!
Thấy nàng muốn vạch trần mọi việc, Tần Nghiên Tuyết hoảng sợ vô cùng, vội nói lảng sang chuyện khác: "Minh vương, ta và Vương gia đem theo nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/220396/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.