🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong chớp mắt, hản đã biến mất ‘Vân Khương Mịch đảo mắt nhìn khắp nơi, ngoại trừ bóng đêm yên tĩnh, không có một bóng người Nàng vừa mới quay đầu, một bóng dáng thon dài đã nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng.
Quả nhiên là Mặc Phùng Dương đã đến đây.
Chỉ là nhìn sắc mặt của nam nhân này có vẻ không tốt cho lắm.
‘Vân Khương Mịch loại bỏ những tạp niệm trong lòng mình, nhíu nhíu mắt nam nhân trước mặt mình: “Làm sao vậy? Bị chó cần đấy à?”
“Sắc mặt khó coi như thế”
Mặc Phùng Dương: “… Vân Khương Mịch ngươi có lương tâm một chút có được không?!”
“Ta thì làm sao?”
Nàng nhướn mày: “Ta cũng đâu có thả chó ra cần ngươi”
Mặc Phùng Dương hụt hơi, suýt chút nữa thì không thở được.
“Ngươi có thế nghe lời một chút được không? Có thế làm một thê tử nhu thuận dịu dàng được không? Cả ngày cứ phải chống đối bổn vương, bổn vương là kẻ thù ba đời của ngươi đấy à?”
“Kẻ thù ba đời thì cũng không đến mức”
‘Vân Khương Mịch chấp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước nói: “Mối thù cả đời này cũng đã sâu đậm rồi”
Muốn nàng dịu dàng nghe lời ư?
Chính bản thân hẳn cũng đâu phải người phu quân tỉ mỉ chăm sóc, ôn nhu nhẫn nại đâu?!
“Hai ta đại ca đừng nói nhị ca, trên mặt cũng rỗ nhiều như nhau cả thôi”
‘Vân Khương Mịch hừ nhẹ.
“Ai là đại ca nhị ca với ngươi?”
Mặc Phùng Dương tức đến bật cười, một phen túm nàng quay lại: “Ngươi còn có chút lương tâm nào không vậy? Bổn vương thấy ngươi chậm chạp không về, dỗ Phong Bảo ngủ xong, cố tình đến đón ngươi”
“Mà ngươi còn tức giận với bổn vương như vậy?”
‘Vừa rồi hẳn ở cách đó không xa, phát hiện một đám häc y nhân bụm mắt chạy như điên.
Ngăn được kẻ cầm đầu là Độc Nhãn Long hỏi, mới biết một đám đại nam nhân như bọn họ vậy mà lại bị Vân Khương Mịch đánh!
Lệ khí của Mặc Phùng Dương đột nhiên tăng lên.
‘Vốn định trực tiếp giết sạch bọn họ thì Độc Nhãn Long lại run rấy lấy bấy nói, sau này bọn họ đều là người được Minh Vương phi che chở… lúc bấy giờ Mặc Phùng Dương mới thay đổi ý định.
Nếu bọn họ đã là người của Vân Khương Mịch, vậy thì tha cho bọn họ một mạng.
Nhưng hắn rất tò mò, Vân Khương Mịch thu nhận đám lông bông này về dưới trướng để làm gì Nhưng nếu Vân Khương Mịch đã không muốn nói, vậy hắn cũng không ép hỏi Hân cho nàng không gian, cũng bảo vệ sự riêng tư của nàng, chỉ hy vọng, trong những ngày sống chung, nàng có thể thấy được sự thay đổi của hắn.
Cho dù là từng chút từng chút một cũng được.
Hắn dễ nóng, dễ giận, không tin tưởng bất kì kẻ nào.
Chính bản thân hẳn không cảm thấy an toàn, cũng không thể cho người khác cảm giác an toàn được. Nhưng Vân Khương Mịch của hiện tại, khiến lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nảy sinh ý muốn bảo vệ một người Thật không dám giấu diếm.
Mới ban nãy, khi phát hiện ra đám người Độc Nhãn Long, Mặc Phùng Dương đã có ý định giết người diệt khẩu.
‘Sau đó đối chất với Vân Khương Mịch, có phải muốn dùng những người này đối phó hản hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.