Nàng nhớ đến lời nói của Tống Tử Ngư, nàng e là mình sẽ không sống lâu.
Và cơn ác mộng của Phong Bảo cũng có thể trở thành sự thật.
Và đã hứa với Mặc Quốc Thiên rằng sẽ chữa lành cho Mặc Vĩ…
Một loạt những việc này cũng sắp đè bẹp nàng rồi!
Mặc Phùng Dương biết nàng là người miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng thì nói không quan tâm đến chuyện của Đức phi, như thật ra trong lòng rất quan tâm. Hắn không nói gì cả, chỉ cười khẽ.
Thấy dáng vẻ ngái ngủ của nàng, sợ nàng sẽ ê tay khi bế Phong Bảo.
Suy cho cùng thì cậu nhóc này hiện giờ cũng khá nặng, bế lâu như vậy chắc chắn sẽ đau tay.
Hắn đưa tay ra: “Để bổn vương bế Phong Bảo”
Ai ngờ vừa mới chạm vào Phong Bảo, cậu nhóc này giống như bị doạ sợ vậy, lập tức năm chặt lấy Vân Khương Mịch không buông.
Cơ thể cũng khẽ run lên, như thể có người muốn cưỡng ép chia cắt hai mẹ con họ vậy.
Vân Khương Mịch lòng đau xót lau nước mắt.
Mặc Phùng Dương lúng túng rút tay lại: “Vẫn là nàng bế đi”
Một đêm ngon giấc.
Sau khi đưa Phong Bảo đến nhà họ Cố vào ngày hôm sau thì Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương vào cung gặp Mặc Quốc Thiên.
Cung Khôn Ninh.
Sau khi các phi tần thỉnh an xong thì ngồi một lát rồi mới mạnh ai nấy rời đi.
Tâm trạng của Triệu hoàng hậu đương nhiên rất tốt.
Kể từ khi Vân Ngọc Linh mang thai, tâm trạng của bà ta luôn rất tốt. Hôm qua cũng đã gặp Vân Bách Tùng, cùng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119409/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.