Tống Tử Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: “Phong Bảo không cần”
Cho nên nói người cần bùa bình an là nàng?
Nhưng đang êm đẹp, nàng cần bùa bình an làm gì?
Vân Khương Mịch hoàn toàn mờ mịt: “Tống Tử Ngư, ngươi nói rõ ràng cho ta, vì sao ta lại cần bùa bình an? Chẳng lẽ ta sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Trong tay nàng có vòng ngoc.
Nếu thật sẽ gặp phải chuyện gì nguy hiểm, chắc chắn không gian sẽ nhắc nhở nàng.
Nhưng không gian không hề phản ứng…
“Hồn phách của người không ổn”
Tống Tử Ngư nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy chữ, nhưng lại khiến Vân Khương Mịch sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch!
“Ngươi nói gì Vì quá mức khiếp nợ nên tay nàng khẽ run, bùa bình an trong tay suýt nữa rơi xuống mặt đất!
Tống Tử Ngư nhìn nàng chằm chằm: “Nói vậy Phong Bảo còn chưa dùng bữa sáng đi? Để hài tử ăn sáng trước đã. Cơ thể của Phong Bảo đang trong giai đoạn phát triển, ăn quá muộn sẽ không tốt với cậu bé”
Vân Khương Mịch biết, đây là hắn ta không muốn để Phong Bảo biết chuyện này.
Vì thế, nàng gọi Như Ngọc tiến vào, dẫn Phong Bảo đến phòng ăn.
Bây giờ, chính sảnh chỉ còn hai người bọn họ.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, đừng làm ta sợ”
‘Vân Khương Mịch nhìn hắn ta với ánh mắt yếu ớt: “Ngươi dọa ta rồi”
Nếu người ở trước mặt nàng là Huyền Sơn tiên sinh chắc chắn ông ta sẽ cười nhạo nàng.
Nhưng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119358/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.