Hoặc là hắn lại có âm mưu gì đó, muốn nàng hỗ trợ cho nên mới thu mua nàng trước?
Vân Khương Mịch chống cằm, như suy tư gì đó mà nhìn rương hòm và hộp gấm chất đầy đất.
Lúc này, Phong Bảo cũng ra ngoài.
Sau khi cậu bé bị âm thanh nói chuyện bên ngoài đánh thức thì tự mình ăn mặc chỉnh tề, rồi ra ngoài. Nhìn khung cảnh này, cậu bé khẽ sửng sốt, sau đó vui mừng đi đến bên cạnh Vân Khương Mịch.
“Mẫu thân người nhìn những thứ này xem, có thích không?”
Phong Bảo không những không giật mình, mà trái lại còn vui vẻ.
Vân Khương Mịch khó hiểu: “Nhi tử, tình huống này là sao, chẳng lẽ con biết?”
“Đúng vậy!”
Phong Bảo nghiêm trang gật đầu: “Đây là do con nói. Con nói cha hờ đối xử không tốt với người, người chỉ có một cái vòng ngọc, thoạt nhìn quá keo kiệt.”
“Có thể là cha hờ cảm thấy hổ thẹn cho nên mới làm ra hành động này”
Vân Khương Mịch kinh ngạc không khép miệng được.
Không phải bởi vì những lời mà Phong Bảo mới nói, mấy thứ này đều là do cậu bé bảo Mặc Phùng Dương đưa tới.
Mà là một câu… “Người chỉ có một cái vòng ngọc”!
Vòng ngọc này của nàng không phải bất kỳ ai cũng không thấy được sao!
Nghĩ lại chuyện tối qua, khi Tống Tử Ngư nhìn về phía cổ tay nàng, ánh mắt cũng quái quái, rõ ràng là đã thấy vòng ngọc của nàng.
Chẳng lẽ, Phong Bảo cũng có thể thấy?
Mặc Phùng Dương không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119356/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.