Lúc nãy ở đầu đường, khi Vân Khương Mịch giải thích thân thế của cậu bé với đám người Mặc Hàn Vũ, đứa bé này cũng biết phải phối hợp với mẫu thân nhà mình ra sao.
Cậu bé gật đầu: “Đã biết, mẹ nuôi”
Phong Bảo nắm tay Chu Điềm Nguyệt dẫn cô bé ra ngoài.
Như Minh vội vàng đưa kẹo hồ lô cho gã sai vặt rồi đi theo Phong Bảo.
Hiện giờ ở vương phủ, hắn ta là một “bảo mẫu” trông coi hài tử tận tâm tận lực Cho dù tiểu công tử chỉ bị trầy da, chủ tử cũng sẽ đánh gãy chân chó của hắn ta!
Vân Khương Mịch dặn dò hạ nhân, bảo bọn họ đến chính sảnh chuyển lời cho Mặc Lệ Nga rằng: “Nói Lệ Nga đến phòng bếp chờ ta một lát, chút nữa nàng sẽ làm trợ thủ cho ta. Một lúc nữa ta sẽ qua đó.”
“Vương gia, ngài chiêu đãi nhị ca và nhị tẩu cho tốt”
“Ừ”
Mặc Phùng Dương gật đầu, không có nửa câu phản kháng.
Thấy thế, Mặc Hàn Vũ chậc lưỡi: “Nhìn xem nhìn xem, hiện giờ lão Thất bị Khương Mịch quản đến ngoan ngoãn như vậy!”
“Vậy còn chàng?”
Chu Vũ Oanh dùng ánh mắt hình viên đạn mà nhìn hắn ta: “Ta không quản chàng được?”
“Không phải, bổn vương thuận miệng nói mà thôi…”
Mặc Hàn Vũ cười khan một tiếng. Sau đó mấy người đứng lên đi về phía chính sảnh.
Chu Vũ Oanh chà xát hai tay: “Mịch Nhi, tỷ cũng đến phòng bếp làm trợ thủ cho muội đi!”
“Không cần đâu nhị tẩu, tỷ thân kiều thịt quý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119345/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.