“Phì! Ai thử với ngươi chứ? Không biết xấu hổ, ngươi nghĩ hay quá nhỉ”
Vân Khương Mịch quắc mắt nhìn hắn chằm chằm, nhưng lỗ tai hơi ửng đỏ.
Ngay tại lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng “Oành’ truyền tới từ điện Cần Chính giống như là cái gì bị đập vỡ.
Vân Khương Mịch cười mỉa: “Xem ra phụ hoàng từng tuổi này rồi chơi rất tận hứng…”
Vân Khương Mịch còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy giọng Mặc Quốc Thiên truyền tới từ trong điện: “Người đâu!”
“Không được!”
Nghe thấy giọng kỳ lạ của Mặc Quốc Thiên, giống như là đã xảy ra chuyện gì… Vân Khương Mịch cùng Mặc Phùng Dương nhìn nhau, rồi không chút nghĩ ngợi co cảng chạy vào trong điện.
Cửa điện được mở ra, hình ảnh bên trong làm cho Vân Khương Mịch trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.
Bình hoa ở mép giường là bị đập vớ.
Mặc Quốc Thiên nằm ở mép giường, ánh mắt kinh hoảng, trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên. Nửa người trên của ông ta nằm trên mặt đất, một tay chống ở trên mặt đất, một tay khác dùng sức đẩy Tôn đáp ứng ra.
Tựa hồ là Mặc Quốc Thiên muốn chạy trốn khỏi móng vuốt của Tôn đáp ứng, trên dưới cả người đều tỏ vẻ kháng cự và bài xích rõ ràng.
Không ngờ, phụ hoàng đã cao tuổi, mà chơi cũng điên cuồng quá…
Vân Khương Mịch lắc đầu.
Mặc Phùng Dương cùng Tô Bính Thiện đến gần. Khi Mặc Phùng Dương thấy tình huống trong điện, hắn vội vàng tránh mắt… Tô Bính Thiện không nhịn được, hô to một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119331/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.