Ít ra “Nhị di mẫu” ngày hôm đó cậu nhìn thấy cũng trang điểm rất sặc sỡ, giống như một con quạ đội lốt khổng tước.
Có năm sáu người mặc, miệng còn thối hơn cả quạ đen!
Mặc Phùng Dương không ngờ rằng, Phong Bảo còn nhỏ tuổi mà lại nói ra được những lời như vậy.
Nhưng nhìn kỹ lại, cách ăn mặc của Vân Khương Mịch rất đơn giản.
Vị phu quân như hắn thật sự không làm đúng chức trách.
Trong lòng Mặc Phùng Dương vạch ra kế hoạch, đợt lát nữa căn dặn Như Vân, chuyển hết toàn bộ những trang sức phổ biến, mắc tiền nhất ở Kinh Thành vào viện Ánh Nguyệt!
“Được, cha biết sai rồi”
Mặc Phùng Dương thành thật nhận sai.
Phong Bảo lúc này mới kinh ngạc nhìn hắn.
Mặc Phùng Dương khó hiểu.
Phong Bảo ở trước mặt Vân Khương Mịch rõ ràng rất ngây thơ, đáng yêu.
Nhưng trước mặt hản lại trở thành dáng vẻ già dặn thế này, miệng mồm còn đanh đá, kiêu ngạo… Trong lòng Mặc Phùng Dương tủi thân, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào trong bụng.
“Phải rồi nhi tử, không phải chúng ta đánh cược rồi sao?
Con còn nhớ không?”
Vân Khương Mịch mỉm cười nhìn Phong Bảo.
“Ta nhớ kỹ lắm.”
Phong Bảo định ngáp một cái: “Con còn nợ mẫu thân một chuyện, mẫu thân suy nghĩ kỹ chưa?”
“Vẫn chưa, nghĩ xong rồi hãng nói”
Vân Khương Mịch hài lòng gật đầu: “Con phải nhớ cho kỹ, nói không chừng một ngày nào đó nương nhớ suy nghĩ ra điều kiện. Đến lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119323/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.