“Nàng vẫn còn không biết xấu hổ mà nói nữa! Trẫm đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, trãm nhìn thấy nha đầu kia là một người tốt, Phùng Dương cũng rất thích, nàng đừng có làm loạn lên: Mặc Quốc Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ của Mịch nhi và Tống Tử Ngư…”
“Nếu nha đầu đó và Tống Tử Ngư thật sự vô tội thì vì sao lại không giải thích với thần thiếp?”
Đức phi lẩm bẩm nói.
“Giải thích với nàng, nàng có chịu nghe không? Nàng có tin không? Nếu như nàng tin, nha đầu đó còn phải tìm cách đến trước mặt trãm cáo trạng sao?”
Mặc Quốc Thiên vô cùng tức giận.
Đức phi: “…”
Chột dạ đuối lý, cúi đầu xuống uống trà.
“Chuyện này, là nàng không đúng. Tống Tử Ngư đích thực là bằng hữu tốt của đôi phu thê trẻ bọn chúng. Bọn chúng tiến cử cho trãm, trãm cũng đang muốn uỷ thác trọng trách cho hắn ta”
Mặc Quốc Thiên lại nói: “Nếu nàng còn tiếp tục làm loạn.
Đến lúc đó, sợ là trãm sẽ mất đi một kỳ tài như Tống Tử Ngư!”
Vừa nghe thấy thiếu chút nữa là mình làm hỏng việc, Đức phi áy náy tự trách: “Hoàng thượng, xin lỗi người, đều là do thần thiếp không tốt…là do thần thiếp quá xúc động rồi”
“Nàng xin lỗi trãm thì có tác dụng gì? Nói với nha đầu Vân Khương Mịch kia kìa”“
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng, Đức phi mới đồng ý, rồi đi ra khỏi ngự thư phòng. Vân Khương Mịch vội vàng trốn đi. Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119273/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.