“Không rảnh! Tự cứu lấy mình đi!”
Vân Khương Mịch cũng chẳng buồn chớp mắt.
Đồ khốn Như Minh này cũng nên để cho chủ nhân của hắn dạy dỗ lại đàng hoàng.
Ngày thường, chỉ một tin tức nhỏ hắn cũng đòi nàng một trăm lượng bạc. Tuy rằng nàng không thiếu tiền nhưng cũng không thể dùng một cách lãng phí như vậy được.
Huống hồ, phần lớn số bạc mà nàng đưa cho hắn đều chui vào trong túi của tú bà ở thanh lâu… Bạc của nàng trong sạch bao nhiêu thì khi rơi vào tay Như Minh, đi một vòng lại dơ bẩn bấy nhiêu!
“Vương phi, người cũng thật không phúc hậu!”
Như Minh đau khổ nhìn nàng.
“Ngươi dạy hư Phong Bảo, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu”
Vân Khương Mịch hừ lạnh một tiếng: “Ngày hôm nay cho dù ngươi có nghe ngóng được tin tức gì thì ta cũng không có hứng thú”
“Ngươi dạy hư Phong Bảo?”
Nghe thấy câu nói này, hai mắt Mặc Phùng Dương híp lại, lạnh lùng nhìn về phía Như Minh, cả người toát ra sự nguy hiểm: “Thành thật khai báo, chuyện này là thế nào?”
Hắn đã sắp không chịu đựng nổi, bắt đầu nắm chặt tay lại.
Nghe thấy tiếng ngón tay của Mặc Phùng Dương kêu răng rắc, mặt của Như Minh lập tức biến sắc. Hắn vừa lùi về sau vừa cười gượng: “Chủ nhân, ra tay nhẹ một chút!”
Mặc Phùng Dương đứng dậy tiến đến, đấm một cái thật mạnh… “A! Chủ nhân, đánh người đừng đánh vào mặt!”
Sau khi bị đánh một trận, lúc này Như Minh mới nằm rạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119259/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.