Cũng may, hắn nhanh tay nhanh mắt đã nắm được cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Lúc trước bị nàng tát vào mặt thì cũng không nhắc đến, nhưng lúc này, dù sao cũng ở trước mặt người ngoài, nàng cũng dám động thủ với hắn… Mặc Phùng Dương hoàn toàn nổi giận, một tay kéo nàng vào trong lòng.
“Vân Khương Mịch! Bổn vương là phu quân của nàng!”
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Nàng muốn chết?”
“Phu quân thì sao? Thay vì có một phu quân suốt ngày nghỉ ngờ ta thì ta thà làm một quả phụ còn hơn!”
Vân Khương Mịch không hề sợ hãi.
Nàng với Mặc Phùng Dương đối đầu gay gắt với nhau cũng không phải một ngày hai ngày.
Ngược lại, khổ cho Tống Tử Ngư, hắn ta xấu hổ xoay người đi ra ngoài, ở ngoài cửa chờ hai người bọn họ cãi nhau xong rồi đi vào.
“Mới vừa rồi, ta với ngươi cũng đã nói rõ ràng, vậy mà bây giờ ngươi lại bắt đầu nghi ngờ ta! Bản thân ngươi hãy tự nghĩ lại xem, điều thứ hai là gì, rồi lặp lại cho ta, một chữ cũng không được thiếu!”
‘Vân Khương Mịch tức giận đến nổi toàn thân đều run rẩy.
Nhìn bộ dạng tức giận của nàng, Mặc Phùng Dương không khỏi nghĩ đến cái đêm mà bọn họ cãi nhau kia…
Nàng cũng tức giận đến nổi mặt mũi méo xệch đi.
Trong lòng dâng lên một tia hối hận, hắn đành phải quay mặt đi, trầm giọng nói: “Thứ hai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bổn vương cũng không được phép nghi ngờ nàng! Cho dù tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119250/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.