Rất nhanh đã làm xong gà nướng.
Nàng còn xào hai đĩa rau, ba người ăn say sưa ngon lành.
Sau khi ăn xong gà nướng mỹ vị Huyền Sơn tiên sinh thỏa mãn ợ ra tiếng.
“Thế nào? Mau mau dọn dẹp đồ đạc rồi xuống núi cùng ta đi”
Vân Khương Mịch nhìn ông ta.
“Ta sẽ không xuống núi!”
Huyền Sơn – con rùa khốn kiếp- tiên sinh lười biếng nói.
Mắt thấy Vân Khương Mịch sắp nổi đóa, ông ta vội vàng nói: “Ngươi đừng vội tức giận! Ta còn chưa nói hết mà! Ta không xuống núi, ta để Tử Ngư xuống núi cùng ngươi!”
Bàn tay của Vân Khương Mịch đã nắm lấy cổ của ông ta.
Nghe được câu này của Huyền Sơn tiên sinh nàng thu tay về ngay lập tức: “Lời vừa rồi là thật sao?”
Ông ta không xuống núi thì Tống Tử Ngư xuống núi cũng được!
Vân Khương Mịch âm thầm xoa hai tay, nhìn Tống Tử Ngư giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh ngồi trước mặt nàng, hai tay đoan chính đặt lên đầu g‹ “Vừa nãy ông đã nói rồi, Nhất Ngôn Ký Xuất, Tứ Mã Nan Truy”
Nàng trừng mắt nhìn Huyền Sơn tiên sinh: “Nếu như ông còn đổi ý thì ông chính là con rùa khốn kiếp!”
Huyền Sơn tiên sinh lườm nàng: “Tuyệt đối không đi Tống Tử Ngư nhìn hai người trao đổi, chỉ cảm thấy rất thú vị.
Sư phụ tiên phong đạo cốt nhà mình nhiều năm qua tính tình đều rất đạm bạc. Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy ông ta tức giận như vậy, ít đi vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119245/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.