Đến lúc đó lại nói hắn không tin tưởng nàng, hoài nghi nàng làm bừa ở bên ngoài.
Nghĩ tới nghĩ lui Mặc Phùng Dương đành buông tha ý nghĩ phái người đi theo nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thấy sắc trời không còn sớm nữa lúc này mới tiến cung thượng triều.
Có nhóc con tinh quái như Phong Bảo giúp sức từ bên trong nên thái độ hôm nay của Vân Khương Mịch cũng buông lỏng hơn.
Chắc vài ngày nữa là có thể đón mẫu tử hai người về Vương phủ rồi.
Hôm nay hơi sớm.
Đến buổi chiều Vân Khương Mịch đã lên tới núi Vân Vụ.
Huyền Sơn tiên sinh ‘tiên phong đạo cốt trong miệng người đời lúc này đang nằm trên một tảng đá tắm nắng. Hai chân ông ta vắt chéo vung vẩy, bên người còn đặt một con gà.
Không chỉ ông ta nằm tắm nắng mà con gà kia cũng bị bắt phải nằm bên cạnh ông ta cùng phơi nắng.
Có lẽ do con gà kia không nghe lời nên Huyền Sơn tiên sinh dùng dây thừng buộc nó lại, ép buộc nó nằm bên người.
Thấy thế Vân Khương Mịch bày tỏ không biết nên nói gì.
Huyền Sơn tiên sinh này, ngày thường chắc là quá mức cô đơn đi?
Nàng đến gần liếc nhìn con gà bị trói, lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc u oán trong mắt một con gà…
Nàng nở nụ cười trầm thấp.
“Nha đầu thối, cười cái gì?”
Huyền Sơn tiên sinh liếc nhìn nàng.
Vân Khương Mịch duỗi tay chỉ vào con gà bên cạnh ông †a: “Huyền Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119241/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.