“Phụ hoàng, nếu không có chuyện gì thì con dâu lui xuống trước”
Mặc Quốc Thiên vốn còn muốn thương lượng với nàng một và chuyện liên quan tới Lưu Đại Văn và Mặc Vân Khinh cấu kết… nhưng thấy nàng buồn bã, thì phất phất tay: “Đi đi”
Vân Khương Mịch thu dọn xong hòm thuốc, nàng cúi chào rồi rời đi.
Vân Khương Mịch vừa mở cửa điện ra đã thấy Mặc Phùng Dương đứng ở cửa.
Nàng làm như không nhìn thấy hắn, trực tiếp đi qua hắn, dần dần đi xa mất.
Mặc Phùng Dương thấy vậy thì chau mày.
Hắn vốn muốn nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt hờ hững của nàng nhất thời làm cho hắn không nói được câu nào.
Cho đến khi bóng lưng Vân Khương Mịch biến mất không thấy gì nữa, giọng Mặc Quốc Thiên vọng ra từ ngự thư phòng, Mặc Phùng Dương mới hoàn hồn lại.
“Còn đứng ở cửa làm gì? Làm thần giữ cửa à?”
Lúc này Mặc Phùng Dương mới nhấc chân đi vào ngự thư phòng.
“Phụ hoàng.”
Hắn hành lễ.
“Ngồi xuống nói chuyện.”
Mặc Quốc Thiên cất lọ thuốc đi, nhìn hắn mặt không cảm xúc nói: “Khương Mịch mới rời đi, sao hai đứa không nói chuyện gì với nhau? Đến mức này rồi sao?”
“Trãm bảo con nhận sai với thê tử, con nhận đến đâu rồi?”
“Phụ hoàng, nhi thần đã nhận sai rồi, nhưng nàng ấy không nghe”
Mặc Phùng Dương cũng rất bất đắc dĩ Những năm gần đây, nữ nhân theo đuổi hắn nhiều không kể xiết… Trong đó có Vân Khương Mịch theo đuổi kịch liệt nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119230/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.