Mặc Quốc Thiên cũng thấy cả kinh, nhưng ông ta chỉ nhìn hắn với ánh mắt trầm trầm, nghe xem hắn nói gì sau đó.
Trên mặt Mặc Quốc Thiên cũng cả kinh, nhưng ông ta chỉ nhìn hắn với ánh mắt trầm trầm, nghe xem tiếp sau đó hắn sẽ nói gì.
Mặc Phùng Dương vừa định mở miệng, Lưu Đại Văn đã cố nén đau nhức, liều cái mạng già lớn tiếng nói: “Hoàng thượng!
Vi thần oan uổng! Sư phụ vi thần là Huyền Sơn tiên sinh thật!”
Tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?
Mặc Phùng Dương cũng không coi hắn ta ra gì, chỉ cung kính nói với Mặc Quốc Thiên: “Phụ hoàng, nhi thần đã lấy được chứng cớ.”
“Huyền Sơn tiên sinh thật… ít ngày nữa sẽ xuống núi, cố ý tới kinh thành một chuyến”
Nghe vậy, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.
Huyền Sơn tiên sinh là thế ngoại cao nhân, quy ẩn đã nhiều năm, chưa từng xuất hiện.
Lần này, cuối cùng cũng chịu xuống núi tới kinh thành rồi sao?
Chẳng lẽ là Minh Vương đã tìm được Huyền Sơn tiên sinh rồi sao?
Huyền Sơn tiên sinh cố ý xuống núi để làm chứng cho Minh Vương, vạch trần bộ mặt thật của Lưu Đại Văn sao?
Lưu Đại Văn sợ ngây người.
Vẻ mặt Mặc Quốc Thiên cũng chấn động: “Con nói thật?”
“Vô cùng xác thực, thưa phụ hoàng”
Mặc Phùng Dương gật đầu: “Huyền Sơn tiên sinh nói, từng có vô số người giả mạo là học trò của mình. Nhưng Lưu Đại Văn là đáng xấu hổ nhất, còn dám xâm nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119228/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.