Sau đó, mặt đầy nước mắt nước mũi cầu xin: “Vương gia, tội của hạ quan không liên quan đến người nhà! Cầu xin Vương gia mở lòng từ bi, bỏ qua cho người nhà của hạ quan!”
Mặc Vân Khinh không trả Hắn ta như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn Lưu Đại Văn, xét tới “Cơ hội lập công chuộc tội” vừa rồi, có vẻ cũng được.
Cùng lúc đó, ở phủ Minh Vương.
“Chủ nhân, đúng như ngài đã đoán, quả thật Lưu Đại Văn đã đến phủ Doanh Vương”
Như Vân nói với Mặc Phùng Dương, ánh mắt hắn ta tràn đầy sát khí: “Nhất định là Lưu Đại Văn đi cáo trạng với Doanh Vương, chủ nhân, ngài còn muốn giữ lại cái mạng của hắn không?”
“Không giữ thì ngươi định làm gì? Giết hắn à?”
Mặc Phùng Dương khế cười một tiếng rồi lắc đầu.
Đã qua canh ba rồi, nhưng hắn không thấy buồn ngủ chút nào.
“Dù có đi tố cáo… thì với đầu óc của Tam ca cũng chẳng nghĩ ra được ý tưởng hay ho gì.”
Hắn hơi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười: “Ngược lại bổn vương đang muốn xem xem Tam ca sẽ giải quyết như thế nào. Trực tiếp giết Lưu Đại Văn? Hay là nghĩ kế cho chính mình?”
Suy đoán của hắn nghiêng về vế sau nhiều hơn.
Chẳng qua là Mặc Vân Khinh hữu dũng vô mưu, mấy năm gần đây hắn đều dựa vào mấy tên mưu thần bày mưu tính kế sau lưng.
Người đứng đầu chính là Thừa tướng Tân Đông Minh.
Còn có Triệu hoàng hậu, Triệu gia.
Cho nên hắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119222/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.